Tiểu nhị của khách sạn không phải là người khác, chính là Đào Vĩnh Xuân, nhưng Miêu Nghị cũng không còn tiết lộ thân phận của mình, đi theo hắn đến phòng của mình.
Chẳng qua không bao lâu sau, nho sinh, đầu bếp, thợ mộc và thợ đá lập tức lục tục chạy vào trong nhà.
- Sao ngươi lại tới đây?
Đầu bếp vẻ mặt cao hứng nói.
- Đến thăm mấy vị.
Miêu Nghị chắp tay nói với mọi người.
- Chỉ nhân tiện đến thăm chúng ta sao?
Nho sinh ho khan một tiếng.
Thợ mộc cười nói:
- Ta đi báo cho Lão Bản Nương.
Miêu Nghị giơ tay lên kêu:
- Trước tiên không nên kinh động đến nàng, ta muốn dành cho nàng một niềm vui bất ngờ, xem sáng mai nàng có thể nhận ra ta hay không.
Mấy tên gia hỏa này bất giác đưa mắt nhìn nhau, gật đầu cười xấu xa.
Bọn họ cũng không nên ở chỗ này lâu, sợ làm người khác hoài nghi. Sau khi rời đi, Miêu Nghị khoanh chân ngồi xuống tấm ván gỗ trên giường, chậm rãi đợi bình minh.
Ngày tiếp theo, khi bình minh mới vừa lên, giữa không trung đã bắt đầu bao phủ lượn lờ một màn sương mù lưu động.
Trên căn phòng nhỏ tầng cao nhất của khách sạn, cửa mở rộng ra, Lão Bản Nương mặc một bộ váy màu thiên thanh, mái tóc chảy ngược đoan trang, một cây trâm hồ điệp trông rất sống động cắm trên búi tóc, hồ điệp đón gió vỗ cánh. Mỗi khi cảm giác được hồ điệp trên búi tóc đón gió giương cánh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414587/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.