Chương trước
Chương sau
Bốn người ngay sau đó đều đứng lên đón hắn.

“Thật là kỳ quái rồi, bọn họ lúc này còn có tâm tình nhớ đến ta, còn cố ý chạy tới đây gặp ta!

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn về một bên, hỏi:

- Lâm Bình Bình, ta chỗ này có thư thái thoải mái hơn trong chăn của bọn họ không?

Lâm Bình Bình hé miệng cười cười, biết đại nhân đang trêu chọc bọn họ, nhìn hai bên một chút, phát hiện Ô Mộng Lan và Diệp Tâm mặt càng đỏ hơn, chắp tay trả lời:

- Ty chức không biết.

- Ngươi không phải là không biết, ngươi là giả bộ hồ đồ.

Miêu Nghị ngón tay chỉ chỉ nàng, sải bước đi đến chủ vị ngồi xuống, bốn vị đó cũng ngồi xuống theo.

Lâm Bình Bình pha trà đặt ở trên bàn, đứng ở bên cạnh Miêu Nghị, còn Miêu Nghị thì bắt chéo cái chân ngồi dựa lưng trên ghế, thờ ơ lạnh nhạt đối với phản ứng của đôi tâng lang và tân giai nhân. Hai bên bị hắn nhìn đến phát ngượng luôn. Hai nữ nhân căn bản cũng không dám nhìn hắn, thật sự là trong ánh mắt của Miêu đại điện chủ ý vị hài hước trêu chọc quá đậm rồi, hai nàng đều nhanh chóng tránh né.

- Ta nói hai cặp mới các ngươi nha, có chuyện gì thì nói mau đi, ta trên thân còn có chuyện cần phải làm, là bị Lâm Bình Bình nửa đường ngăn quay trở về đây đó.

Miêu Nghị vỗ vỗ tay vịn của cái ghế, thúc giục.

Triệu Phi làm mặt tỉnh, gương mặt bình tĩnh đặt chén trà xuống, đưa tay hướng về phía đối diện nói:

- Chúng ta không có chuyện gì khẩn yếu, các ngươi có chuyện trước tiên nói đi, nếu như không tiện, vợ chồng chúng ta sẽ tránh một chút.

Cái này là công khai xưng hô "Vợ chồng" luôn rồi, có thể thấy được tối hôm qua không lãng phí thời gian. Ô Mộng Lan ngọt ngào lườm hắn một cái, cái sự ngọt ngào sung sướng này đứa nhỏ ba tuổi đều có thể nhìn ra được. Thật ra nếu tối hôm qua Triệu Phi không công khai tuyên bố với mọi người bọn họ là "Vợ chồng", Ô Mộng Lan đúng là sẽ không thúc thủ chịu trói, bị Triệu Phi cứ như vậy tùy tiện ôm đi chinh phục đâu.

Hai người cũng có thể nói là phu xướng phụ tùy, Triệu Phi vừa đứng lên đòi lánh đi, Ô Mộng Lan liền đứng lên theo.

Đối diện, Đàm Lạc vội vàng đưa tay ngăn cản nói:

- Không cần không cần, chúng ta cũng không có sự việc gì, các ngươi nói trước đi, các ngươi nói trước, các ngươi tới trước mà, nếu như không tiện, chúng ta lánh đi trước là được rồi.

- Ta nói nha mấy vị tối hôm qua là không phải là bày ra thư thái đủ rồi sao, hiện tại còn cố ý chạy tới đùa bỡn ta chơi nữa?

Miêu Nghị đứng lên, cười lạnh nói:

- Không nói có đúng hay không? Ta không có thời gian hao cùng các ngươi, không nói ta đi trước đây, chờ các ngươi nghĩ cho kỹ rồi tính sau.

- Miêu Nghị!

Triệu Phi vừa muốn lên tiếng, Ô Mộng Lan đã mở miệng trước rồi:

- Là ta có việc tìm ngươi hỗ trợ, giúp tỷ tỷ một chuyện.

- Đừng, vị tỷ tỷ như người này ta cũng không nhận nữa, nhận rồi là bị thua thiệt, ta cũng không muốn sau này gặp lão Triệu liền phải hô là tỷ phu.

Miêu Nghị lại vui vẻ ngồi xuống, hai chân tréo nguẩy cười nói:

- Ô Mộng Lan, Ô đại điện chủ, chuyện gì, nói đi.

Ô Mộng Lan hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, trực tiếp nói:

- Ngươi nghĩ biện pháp điều ta đến Thủy Hành cung đi.

Miêu Nghị ngẩn ra, nhìn về phía Triệu Phi, người sau gật gật đầu, Miêu Nghị hiểu rõ rồi, xem ra hai vị này sau khi thân mật cá nước rồi cảm thấy cự ly quá xa, gặp mặt không có tiện, cho nên muốn kéo cự ly gần lại.

- Cái này...

Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:

- Các ngươi đòi điều này không phải là làm khó ta sao, chuyện này tìm ta có ích lợi gì chứ? Chính ta cũng chẳng qua chỉ là điện chủ nhỏ nhoi, Kim điện Chấp Sự cũng không có quyền lợi điều điện chủ của Nguyệt Hành cung đến Mộc Hành cung a! Cho dù là Thần Lộ Hành tẩu cũng không có biện pháp a! Ô Mộng Lan, chuyện này ngươi xem ra đi tìm cung chủ các ngươi mới đúng a!

Ô Mộng Lan hỏi:

- Ngươi cảm thấy ta đi tìm cung chủ nói "Ta muốn ngươi thả ta đi", thích hợp sao?

Miêu Nghị ngẫm lại cũng đích thật là không thích hợp, nếu như phủ chủ phía dưới tìm mình nói ta không ở đây làm với ngươi nữa, muốn đi địa phương khác, đoán chừng tự bản thân mình cũng không cao hứng nổi. Hắn hỏi Triệu Phi:

- Ngươi đi tìm Đào Thanh Ly, nhờ Đào Thanh Ly đi tìm Trương Thiên Tiếu, cung chủ đối với cung chủ khi cần người thì cũng tiện lên tiếng a, ta là một vị điện chủ tìm cung chủ đi mở lời như thế quái nào được?

Triệu Phi nói:

- Tình huống của Đào cung chủ ngươi cũng không phải là không biết, giờ này chẳng qua là phụ thuộc vào Mộc Hành cung, có cung chủ nào sẽ cho rằng nàng ta có thể ngồi ngang hàng cùng tự bản thân mình chứ? Trong mắt của những cung chủ đó địa vị sợ là còn không cao bằng ngươi ở Mộc Hành cung này. Nàng ta và Nguyệt Hành cung cung chủ quan hệ còn chưa tốt đến mức có thể lên tiếng đòi thủ hạ của điện chủ nhà người ta, vạn nhất đòi người không được, ngược lại khiến cho ngượng mặt khó chịu không biết giấu vào đâu.

Miêu Nghị thở dài:

- Ngươi bộ không sợ ta ê mặt ngượng ngùng khó chịu hay sao a! Ta và Nguyệt Hành cung cung chủ quan hệ cũng không có tốt đến mức độ có thể đòi thủ hạ của điện chủ nhà người ta a!

Triệu Phi nói:

- Ngươi dù sao cũng là Kim điện Chấp Sự, người ta cho dù không đáp ứng cũng phải nễ mặt mũi Quân sứ mấy phần, không đến mức làm khó quá cho ngươi.

Ô Mộng Lan lại nói:

- Ngươi đó đại ca kết bái không phải là muốn tiếp cận nối gần quan hệ với ngươi hay sao?

Ngươi nếu không biết xấu hổ khi ở trước mặt Triệu Phi nói ra Hoắc Lăng Tiêu, ta đây còn có cái lời gì để nói?! Miêu Nghị hết chỗ nói rồi, cười khổ nói:

- Ta đây tận lực thử một chút vậy, không được cũng đừng oán ta. Triệu Phi, tình huống của Thủy Hành cung chắc ngươi cũng biết, Ô Mộng Lan đi qua bên đó làm điện chủ, ích lợi phải giảm đi phân nửa a! Chạy tới đó có đáng không?

Triệu Phi:

- Thân kiêm hai điện giống như ngươi không phải là bù trở lại hay sao? Ta ở tại Thủy Hành cung dù sao vẫn là có chút mặt mũi đấy. Không tiện lên tiếng cho mình, nhưng cũng sẽ không để cho Mộng Lan bị thua thiệt!

Lời này vừa nói ra, Ô Mộng Lan con mắt sáng long lanh như có nước chảy. Cái này đúng là đâu đâu cũng thấy nhu tình mật ý, sau khi bị tình yêu tràn đầy làm tươi nhuận, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc, xem ra là thành tâm tìm được rồi chỗ dựa của cuộc đời rồi.

Miêu Nghị ngẫm lại cũng phải, Triệu Phi ở tại Thủy Hành cung làm chút chuyện này không coi là vấn đề gì lớn, đích thực không được thì đánh cũng có thể đánh hạ hai điện cấp cho Ô Mộng Lan, nên thở dài:

- Chuyện này ta không thể bảo đảm có thể thành công.

Triệu Phi đột nhiên hỏi:

- Ngươi và Trình Ngạo Phương quan hệ thế nào?

- Tạm được...

Miêu Nghị trong nháy mắt hiểu rõ ý của đối phương.

Quả nhiên. Triệu Phi nói:

- Nếu như đích thực không được, ngươi xem có thể nói động Trình Ngạo Phương ra mặt hay không. Trình Ngạo Phương lên tiếng đòi người với Trương Thiên Tiếu nắm chắc phần thành công hơn một chút. Điều Mộng Lan đến Mộc Hành cung cũng được, ở cách Thủy Hành cung cũng gần, chúng ta gặp mặt ít nhất sánh với việc nàng ở tại Nguyệt Hành cung dễ dàng hơn. Quan trọng nhất chính là, Mộc Hành cung bên này có ngươi bảo bọc, không ai dám động nàng. Để cho nàng một mình ở tại Nguyệt Hành cung bên đó ta có chút không yên lòng.

- Tên gia hỏa ngươi suy tính thật đúng là chu đáo. Ngươi ôm được mỹ nhân về, lại nhờ ta dùng sức làm chân chạy việc giúp cho ngươi, thật là có lương tâm quá!

Miêu Nghị tức giận quật lại một tiếng, cầm tách trà lên uống ừng ực.

Triệu Phi truyền âm một tiếng với Ô Mộng Lan, hai người sóng vai đứng, cùng chắp tay cúi người chào nói:

- Muôn sự xin nhờ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.