Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Nếu như hai người thật sự tình đầu ý hợp, hắn cũng cầu cho sự việc giữa Triệu Phi và Ổ Mộng Lan có thể thành. Nói thật đối với hắn mà nói thì chuyện này của Triệu Phi còn không coi vào đâu, chuyện của hắn còn quá phân hơn nữa, cần phải trực tiếp đi tranh giành vợ của người ta,so với Triệu Phi có kẻ lót đường sẵn nayỳ tốt hơn nhiều rồi.

Triệu Phi từ từ nói:

- Không có quan hệ gì với mặt mũi của ngươi, cùng nàng chung sống hai ngày, cảm giác rất tốt, muốn cùng nàng chung sống cả đời.

Miêu Nghị vỗ đùi:

- Dù sao thời gian tuế chước cũng không còn mấy tháng rồi, đến Đô thành rồi, ta sẽ giúp ngươi xác nhận một chút ý tứ của nàng ta, nếu như nàng đồng ý thì sao?

Triệu Phi gọn gàng sạch sẽ nói:

- Ta cưới nàng!

- Tốt! Là nam nhân! Cứ quyết định như vậy!

Miêu Nghị có thể nói là vỗ tay cười to, bình sinh lần đầu làm mai mối, hắn phát hiện làm mai mối thật ra cũng đơn giản thôi, không biết lúc trước cái bà mối đến cửa hàng đậu hủ của lão Lý nhà đối diện xin cưới giúp mình có trình độ gì.

Tư Không Vô Úy lại có chút than thở. Hắn quả thật có chút tâm thái của đại nam nhân, cảm thấy Triệu Phi có điều kiện tốt như vậy, cần thân phận thì có thân phận, muốn địa vị có địa vị, dáng vẻ cũng đẹp trai, khí chất ôn hòa nho nhã, muốn cái dạng nữ nhân gì không có, lại cứ muốn cái hàng đã xài rồi làm chính thất, dẫn tới những lời châm chọc không cần thiết, không khỏi có chút đáng tiếc.

- Ngươi lắc đầu cái gì? Đi sang một bên!

Miêu Nghị một tay lôi hắn ra, ngồi vào vị trí của hắn, đối diện với Triệu Phi, động thủ sắp xếp bàn cờ:

- Triệu Phi, nào nào nào, để ăn mừng cuộc đời của ngươi đã có bến đỗ, chúng ta đại chiến 300 hiệp đển tận hứng.

Triệu Phi đứng lên nói:

- Chơi cờ cùng ngươi mãi không hết, hay là miễn đi.

Miêu Nghị lập tức trợn mắt nói:

- Ý gì? Chê ta trình độ thấp? Ngươi hỏi một chút hai đứa Thiên Nhi đi, ta có khi nào bại trận không?

- Kỳ phẩm của người quá kém. Ta không tiêu thụ được nổi!

Triệu Phi vừa dứt câu nói, nhẹ nhàng ung dung chắp tay mà đi. Cái này đúng là thà rằng tránh đi, cũng không nguyện chơi cờ cùng hắn.

- Ta kỳ phẩm kém?

Miêu Nghị chỉ vào Tư Không Vô Úy ở một bên:

- Ta kỳ phẩm dù có kém đi nữa thì có kém cái tên Tư Không vua hồi cờ này không?

Tư Không Vô Úy cũng trợn mắt nói:

- Miêu Nghị, ngươi nên rõ ràng đi, ai kỳ phẩm kém chứ, con mẹ nó kỳ phẩm của ngươi được công nhận là kém đó!

- Thúi lắm!

Miêu Nghị mắng hắn một tiếng, lại chỉ vào bóng lưng Triệu Phi đang rời đi:

- Triệu Phi, ngươi là cái con người này không có lương tâm a, ngươi bộ không sợ ta đem chuyện tốt của ngươi cùng Ổ Mộng Lan quậy cho thất bại hay sao?

Triệu Phi không vì thế mà bị động, mặc kệ hắn.

Miêu Nghị bất đắc dĩ, quay đầu lại lại chỉ về phía Tư Không Vô Úy:

- Tư Không, đừng đùa công phu miệng nữa. Nào! Chúng ta đại chiến 300 hiệp, đánh nhau rồi mới biết cao thấp.

- Ta nói nha lão đệ, ngươi bình thường xem ra là một người thật thông minh, vì thế nào hạ khi đến lúc đánh cờ lại không tự biết mình như thế? Đánh có bàn cờ rách có cần như vậy không chứ? Ta và người khác chơi cờ nhiều lắm là chơi xấu, người khác cùng ngươi chơi cờ lại lo lắng sẽ bỏ mạng!

Tư Không Vô Úy cũng đứng dậy lắc đầu mà đi:

- Phụng bồi không nổi đâu, ta còn muốn sống thêm hai năm, ngươi tìm người khác chơi đi.

Miêu Nghị khuôn mặt giận dữ nhe răng một hồi, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Thiên Nhi, Tuyết Nhi, chỉ vào hai người trầm giọng hỏi:

- Hai người các ngươi thành thật trả lời ta, không cho phép nói xạo, chẳng lẽ kỳ phẩm của bổn tọa thật sự tệ hại như bọn họ nói hay sao?

Hai nữ liền vội vàng lắc đầu, cái gì cũng dám nói thật ra, duy chỉ có cái này không dám nói lời thật, từ chuyện vì chơi cờ mà nổi giận đùng đùng với Triệu Phi, Tư Không Vô Úy thì có thể thấy được rõ ràng rồi.

Thiên Nhi cười trấn an nói:

- Đại nhân, đó là bọn họ đối mặt với thế công của đại nhân trên bàn cờ cảm nhận được áp lực quá lớn, không muốn thua quá khó coi, sợ mất thể diện không dám đánh cờ cùng đại nhân, mới cố tìm cớ như thế! Đại nhân sao có thể nghe không ra?

- Một lời đề tỉnh người trong mộng!

Miêu Nghị đột nhiên bật cười ha hả, tâm tình được an úy hẳn, phất tay nói:

- Không chấp nhặt với bọn họ làm cái gì, nào, Thiên Nhi, chúng ta đánh hai ván.

- Dạ vâng!

Thiên Nhi cười tủm tỉm hạ thấp người hành lễ nói:

- Mong rằng đại nhân nhẹ tay nương tình, đừng làm cho tì nữ thua quá khó coi.

- Ha ha! Nhường ngươi hai quân tốt!

Miêu Nghị dẫn đầu ngồi xuống trước.

Thiên Nhi nhìn Tuyết Nhi một cái, Tuyết Nhi lập tức kiếm cớ chạy ra ngoài:

- Ta đi pha trà.

Từ sau khi lĩnh giáo kỳ phẩm của đại nhân, Tuyết Nhi cũng không dám tranh cùng tỷ tỷ để chơi cờ cùng đại nhân nữa, chỉ có khi bị điểm mặt gọi tên mới ráng đưa đầu bắt tay vào đánh.

Sau khi ngồi xuống mặt đối mặt, hai người bắt đầu triển khai trận thế. Vừa vào bàn cờ, Miêu Nghị lập tức đi vào trạng thái hết sức chăm chú, có thể nói là vô cùng quên mình, quả thật đúng là có biểu tình gì cũng đều lộ ra hết.

Thiên Nhi cùng Tuyết Nhi nhìn nhau, hai người có chút bó tay. Đại nhân cái gì cũng tốt, không hiểu vì sao đến lúc chơi cờ là như tẩu hỏa nhập ma vậy, đích thực có chút quá mức quên mình rồi, theo ván cờ biến hóa mà mọi hỉ nộ ái ố tất cả đều hiện lên trên mặt, quả thật là vô cùng đáng sợ.

Tóm lại đại nhân thắng được thua không được, thế nhưng lại mới chỉ là tay gà con chíp hôi mới biết chơi cờ, tài đánh cờ kém đến mức không còn chỗ nào có thể khen được, nhưng lại đặc biệt khoái chơi cái món nayỳ, thật là buồn chết cả người ta đi.

Hai nữ trong lòng có thể nói là oán trách Ổ Mộng Lan không nhẹ, làm cái gì không xong, lại thế nào cứ muốn dạy đại nhân chơi cờ, tiếp tục để cho đại nhân không biết món này thật tốt biết bao nhiêu, hiện tại có thể nói là làm cho khuyết điểm duy nhất của đại nhân lộ ra rồi.

Thiên Nhi chỉ có thể là nhìn biểu tình biến hóa trên mặt hắn theo tâm tình của hắn mà đánh cờ, chơi cờ như vậy quả thật quá mệt mỏi rồi.

Kết quả có thể tưởng tượng được, Miêu Nghị đã có thể rỗi rãnh nâng chung trà lên trêu chọc:

- Thiên Nhi, ngươi từ nhỏ chơi cờ thế mà so ra còn kém bổn tọa mới học a!

Phân tâm ra được, lúc nói lời này tự mình cảm giác mình một chút về ngôn ngữ hành động của mình, má nó, phong độ tốt như vậy, so sánh với Tư Không cái thằng nhà quê cục mịch đó có thể nói là hơn xa vạn dặm, không ngờ lại nói lão tử kỳ phẩm kém, may mắn ta có thiếp thân thị nữ của ta là tâm phúc của ta, cũng không lừa ta, bằng không thật đúng là bị đám người kia che mờ đi rồi! Thì ra là người đánh cờ đều có tính tình như thế này, nhưng mà chơi cờ đích thật là đã ghiền, quả thực là hơn cả đánh giết sinh tử a, không cẩn thận một chút thì có khả năng thua cả bàn a, không thể thua được a không thể thua được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.