Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Quân Đoàn Sói

Đợi đến khi Tần Vi Vi vừa đi khỏi, thì Tuyết Nhi cũng thu dọn bàn cờ xong xuôi rồi, Miêu Nghị liền tỏ ra hưng phấn, vừa chà tay vừa nói:

- Trời tối rồi, người ta lại là một nữ nhân nên không tiện để giữ lại, bổn tọa còn chưa chơi đã. Hai người các ngươi, ai tới đánh ván kế tiếp cùng ta nào?

- Ta!

Tuyết Nhi nhanh chóng giơ tay, nháy mắt đưa mày với Thiên Nhi.

- Được! Chính là ngươi đó! Tới! Vào phòng đại chiến ba trăm hiệp!

Miêu Nghị vẫy nhẹ tay, ba người cùng vào trong phòng.

Rất nhanh, trong phòng đã đèn đuốc sáng trưng, sau khi sắp xếp đồ trong phòng xong, Tuyết Nhi ngồi ở phía đối diện, cùng bàn với Miêu Nghị, hai người thay phiên nhau xếp đặt các quân cờ xuống bàn. Thiên Nhi thì dâng nước trà cho hai người rồi trở lại vị trí đứng ở sau lưng Miêu Nghị, thỉnh thoảng đấm lưng bóp vai cho Miêu Nghị, nếu sờ chén trà mà phát hiện trà đã lạnh thì vội đổi thành trà nóng.

Lúc này không có người ngoài, Tuyết Nhi cũng sẽ không khách khí như Tần Vi Vi, ra tay đánh cho Miêu Nghị liệng khôi vứt giáp suýt tức ói máu. Sau cùng, Miêu đại điện chủ nổi giận đùng đùng, chỉ vào Tuyết Nhi, gằn giọng:

- Đánh với ngươi không thú vị gì cả, đổi người, Thiên Nhi đến!

Hai thiếp thân thị nữ này coi như là đã xem hiểu rồi, cái thú chơi cờ của vị này thì chỉ có thể thắng mà không thể thua, nhưng mà không có cách nào, ai bảo người ta là chủ tử, thế là Thiên Nhi thua không ngừng, thua đến khi Miêu Nghị vui tươi hớn hở, còn lôi Thiên Nhi mà kêu “một ván nữa”, “một lần nữa”, có vẻ như là hợp khẩu vị với loại này rồi. Chỉ là cái thú chơi cờ này thực sự có vấn đề...

Tiên Quốc Tử Lộ, trong một nơi thâm sơn cùng cốc, bỗng chợt xuất hiện hai bóng người, trong đó có một lão nhân tóc trắng râu trắng, không phải ai khác mà chính là Quân sử của Tử Lộ - Âu Dương Quang.

Âu Dương Quang đứng bên cạnh một tên hán tử, tên này duỗi ngón tay ra rồi chỉ lên hang động trên vách núi đá. Âu Dương Quang gật đầu, hơi nghiêng đầu ra hiệu, người nọ liền chắp tay xin cáo lui, lướt nhanh trong không trung.

Sau khi quan sát xung quanh, Âu Dương Quang bỗng bay vụt đến cửa hang động nằm trên vách đá, sải bước xông vào hang động u ám này.

Trong hang động, Ngô Chân Ngô Minh đang ngồi thiền nhập định thì bỗng nghe được tiếng bước chân, chợt kinh hãi, vừa nhảy lên vừa hét:

- Người nào?

Đến khi nhìn thấy rõ người đi vào là ai rồi, hai người lập tức nghẹn họng, có chút không hiểu là làm sao mà phụ thân tìm được các nàng chứ.

Âu Dương Quang nhìn chằm chằm vào hai người, nói với vẻ hờ hững:

- Ta vẫn luôn chờ hai người các ngươi về nhà, các ngươi không quay về, ta đây đành phải tự mình đến một chuyến. Hai người các ngươi, vì sao lại trốn tránh ta?

Ngô Chân cố nặn ra một nụ cười, nói:

- Cha, chúng con không có trốn ngài, chỉ là cảm thấy chỗ này thanh tịnh, cho nên muốn cùng muội muội tĩnh tâm mà tu luyện một thời gian ngắn ở trong này.

Âu Dương Quang từ từ bước vào vị trí đứng giữa hai người, trên mặt không có cảm xúc gì, nhìn chăm chú vào tường đá rồi nhả ra từng từ từng chữ một cách chậm rãi:

- Các ngươi biết ta muốn hỏi cái gì, ta muốn nghe lời nói thật!

Ngô Minh gượng cười, đáp:

- Cha, chúng con nghe mà không hiểu cha đang nói cái gì cả.

“Bốp bốp!”- Hai tiếng vang dội, Âu Dương Quang chợt ra tay như chớp, cho mỗi người một cái tát. Hai tỷ muội này bị đánh, phải đỡ mặt loạng choạng lùi ra sau.

- Hai đứa nghiệt súc!

Giọng nói và vẻ mặt của Âu Dương Quang đều mang vẻ dữ tợn, lão quay người, quát:

- Nói! Yến Bắc... dở hơi thật, ý ta muốn nói là những lời của Miêu tặc là thật hay giả? Dám bịa đặt một câu, ta cho các ngươi một chưởng chết luôn!

Hai tỷ muội che mặt không nói, Âu Dương Quang gầm lên một lần nữa:

- Nói!

Hai tỷ muội vẫn cúi đầu không lên tiếng như cũ, Âu Dương Quang há miệng mà run run mấp máy, khó có thể tin, nói:

- Không nói lời nào! Nói cách khác, những gì tiểu tặc kia nói đều là sự thật hả? Ông trời ơi! Âu Dương Quang ta cả đời cao ngạo, đây là gây nên cái nghiệt gì chứ, đúng là nuôi được hai đứa con gái giỏi quá chừng! Các ngươi đây là muốn ép ta chết à? Âu Dương Quang ta đây đâu còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa. Âu Dương Quang ta đã thành trò cười, thành trò cười cho thiên hạ rồi!

Tiếng khóc “hu hu” vang lên nức nở, hai nữ đều cùng quỳ xuống.

Cái quỳ này liền càng chứng thực hơn, chỉ thấy Âu Dương Quang có vẻ như đã giơ tay lên mấy lần nhưng đều buông xuống, lão thật muốn một chưởng đánh chết hai nữ, nhưng thật sự là không nỡ ra tay a! Rốt cuộc, lão giống như một con sư tử bị chọc giận, không ngừng đi tới đi lui. Ai cũng có thể cảm giác được lão đang kìm nén một cơn thịnh nộ mà lại không có chỗ trút ra.

Cuối cùng thì lão quay lại đứng vào giữa hai người, hít mấy hơi thật sâu, vừa chỉ tay vào hai người vừa quát:

- Chưa từng nghe nói đến chuyện các ngươi từng có giao thiệp với gã Miêu tặc kia. Hai người các ngươi cũng vẫn luôn giữ mình trong sạch, Miêu tặc kia thì đã có tiếng xấu đồn xa, nhất định là hắn đã dùng thủ đoạn xấu xa nào đó, có phải thế hay không?

Hai nữ vẫn chỉ biết khóc, vẫn không chịu nói lời nào.

Âu Dương Quang sắp bị các nàng làm cho tức chết rồi, vỗ ngực dậm chân, nói:

- Các ngươi mau nói đi chứ! Nói ra thì cha mới giúp các ngươi được chứ! Có phải là cần ta mời mẹ các ngươi tự mình đến hỏi thì các ngươi mới bằng lòng nói ra hay không?

- Cha, không cần nói cho mẹ, con... Con nói...

Ngô Chân nghẹn ngào, nói từng tiếng đứt quãng:

- Vào năm đó, cậu cho chúng con đi Lưu Vân Sa Hải chơi, nhưng thật ra là do trong tay cậu tạm thời không có người đáng tin, bảo chúng con đến giúp đỡ...

Từng mảnh ghép của câu chuyện hoang đường ngày xưa, liên quan đến U Minh long thuyền cùng Miêu Nghị đã được kể lại một cách đứt quãng.

Sau khi nghe xong, Âu Dương Quang chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bước lảo đảo vài bước, suýt té xỉu. Trước đó thì lão còn tưởng rằng là Miêu tặc đã chiếm tiện nghi của con gái lão, nhưng sự thật là hai đứa con gái của lão đã bắt tay nhau để cưỡng hiếp Miêu tặc. Còn về chuyện muốn đi tìm Miêu tặc để tính sổ, người ta mới là người bị hại đấy! Cái món nợ này vốn không nên bắt người ta trả, dù da mặt có dày cỡ nào thì cũng không mở miệng nổi đâu!

Âu Dương Quang tức đến râu tóc dựng đứng, vừa chỉ vào hai người này vừa nói với giọng run rẩy:

- Hai cái đồ không biết trời cao đất rộng. Ta đây chính là người đã từng tham gia vào trận đại chiến Lưu Vân Sa Hải năm xưa. U Minh long thuyền là nơi mà ngay cả sáu thánh cũng không lên được, lại há là thứ mà hai người các ngươi có thể ngấp nghé hả? Ông trời ơi! Ta đây đã gây ra tội lỗi gì chứ? An Chính Phong, thằng khốn nạn, ngay cả cháu ruột của mày mà cũng hại. Hai người các ngươi, cút về nhà ngay lập tức cho ta, không có sự cho phép của ta thì không được ra cửa. Ta bây giờ sẽ tìm thằng súc sinh An Chính Phong kia để tính sổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.