Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ bị một đám đại lão Tiên quốc liên thủ đẩy xuống hố, thật đúng là không biết nói gì, sớm biết như thế hắn đã giả bộ đánh một trận với Vân Phi Hoàng, giả bộ bị đánh bại thì xong rồi!

Hắn không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể cắn răng chắp tay nói:

- Ty chức nguyện lấy công chuộc tội!

Một đám đại lão nhất thời cười vui vẻ, gương mặt Nhạc Thiên Ba bình tĩnh, bị một đám liên thủ bày ra trò kia còn cười được sao. Trình Ngạo Phương cũng chỉ có thể kéo căng gương mặt, trước mặt một đám đại lão cao nhất của Tiên quốc cũng không tới phiên một cung chủ như nàng nói cái gì.

Trang Hữu Văn nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị, có thể nói vẻ mặt đồng tình, trong lòng thổn thức không dứt, coi như mình tỉnh ngộ, lão đệ, làm người vẫn nên khiêm nhường một chút thì tốt hơn! Phiền toái tới nhanh vậy đấy? Mới ra danh tiếng một chút, phiền toái lập tức tìm tới cửa.

Tông Trấn vuốt cằm nói:

- Nếu đã như vậy, ngươi phải đến Linh Lung Bảo Tháp tìm tòi đến cùng, trở lại hãy báo cáo tình hình cụ thể bên trong bảo tháp.

Miêu Nghị trả lời:

- Vâng!

Lại nghe Âu Dương Quang cười nói:

- Yến Bắc Hồng, yên tâm đi đi, không có việc gì, chưởng môn đã nói chẳng qua là giám bảo, tuyệt đối không có lòng hại người, cẩn thận một chút là được.

Nhạc Thiên Ba thật sự nghe không nổi nữa, nếu một câu nói cũng không giúp thủ hạ mình nói, kêu đám thủ hạ khác sẽ nghĩ thế nào, lúc này nói ra câu nói trong lòng của Miêu Nghị:

- Âu Dương Quang, tại sao ngươi không đi?

- Ta làm vậy không phải là cho người trẻ tuổi các ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội sao!

Âu Dương Quang vô liêm sỉ nói.

Lão tặc! Ngươi bất nhân đừng trách ta bất nghĩa! Miêu Nghị vốn đang do dự có nên phá hỏng danh dự của hai tỉ muội kia hay không, dù sao phá hỏng cũng khó tránh khỏi một kiếp này, cần gì phải làm ra chuyện thất đức, nhưng hiện tại hoàn toàn bị sự vô sỉ của Âu Dương Quang chọc giận, rốt cục không nhịn được phát hỏa, quyết định chết cũng phải kéo người chết chung, ta không được yên ổn, ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể yên ổn.

Lại ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào hai nữ nhi sinh đôi của Âu Dương Quang.

Ánh mắt này khiến hai nhị nữ có vẻ hoảng sợ, ngay cả hô hấp cũng tạm thời dừng lại, trong mắt tràn đầy thần sắc cầu khẩn.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, ngay cả Âu Dương Quang cũng không nhịn được quay đầu nhìn lại, Miêu Nghị quả quyết mở miệng:

- Ta có nên đem chuyện của chúng ta nói ra hay không?

Nhị nữ đồng thời khẽ lắc đầu, không dám lên tiếng.

Âu Dương Quang vừa nhìn phản ứng của hai nữ nhi đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, quay đầu lại quát Miêu Nghị:

- Chuyện gì?

- Quân Sử, có thể mượn chút thời gian nói chuyện hay không!

Miêu Nghị chắp tay nói với Nhạc Thiên Ba.

Nhạc Thiên Ba ngẩn ra, hai bên nhìn nhau, làm sao hắn cảm giác chuyện có chút quỷ dị, tò mò đi tới, cử động này nhất thời làm cho hai tỷ muội sợ đến mức hai chân như nhũn ra, vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng.

Miêu Nghị truyền âm nói với Nhạc Thiên Ba:

- Quân Sử, lần này thuộc hạ đi có thể sẽ không quay trở lại nữa, vì vậy muốn van xin Quân Sử một việc cuối cùng.

Tên này lại giở trò quỷ gì đây? Nhạc Thiên Ba gật đầu.

Miêu Nghị tiếp tục truyền âm nói:

- Nếu lão tặc Âu Dương Quang muốn giết thuộc hạ, phiền toái Quân Sử giúp ta ngăn cản.

-... –

Nhạc Thiên Ba ngạc nhiên.

Lại thấy Miêu Nghị chắp tay nói với Âu Dương Quang:

- Âu Dương Quân Sử, ta và nhị nữ sớm đã thành vợ chồng, lần này ta đi có thể không về được, phiền toái Quân Sử giúp ta chiếu cố tốt hai tỷ muội bọn họ!

Nói xong, vội vàng lắc mình trốn sau người Nhạc Thiên Ba.

Trong đầu hai tỷ muội “ông” một tiếng, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch... Miêu Nghị há là người hiền lành, Âu Dương Quang âm mưu hãm hại hắn như thế, hắn lại có thể để cho Âu Dương Quang sống yên ổn, tất cả mọi người đừng hòng sống yên ổn.

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều khiếp sợ, người này và hai nữ nhi sinh đôi của Âu Dương Quang đã sớm thành vợ chồng? Nói như vậy hắn đã ngủ với hai nữ nhi của Âu Dương Quang? Diễm phúc trái ôm phải ấp như vậy là thiệt hay giả?

Nhạc Thiên Ba há to miệng kinh ngạc không biết nói gì, rốt cục cũng hiểu người này tại sao lại kêu hắn hỗ trợ ngăn cản, lời này vừa nói ra, Âu Dương Quang không giết hắn mới là lạ, nếu đổi lại là mình cũng không chịu được!

Tông Trấn ngồi trên cao bưng chén rượu đến khóe miệng nghe vậy cũng trợn tròn mắt, có lầm hay không?

Trình Ngạo Phương và Trang Hữu Văn thiếu chút nữa chấn kinh rơi cằm.

Âu Dương Quang sửng sốt một hồi lâu, sắc mặt nhất thời thoạt đỏ thoạt trắng một trận, đây là bị chọc giận rồi, chỉ tay gầm lên:

- Tiểu bối vô sỉ, dám nói bừa, lão phu làm thịt ngươi!

Tựa hồ không thấy được hắn làm thế nào rời đi, nhưng thân hình Nhạc Thiên Ba cũng chợt lóe, trực tiếp cắt đứt hướng đi của Âu Dương Quang, ôm chặt lấy Âu Dương Quang:

- Có lời gì từ từ nói, chuyện sẽ được làm rõ ràng. Mấy vị, còn không mau tới giúp một tay!

- Nhạc Thiên Ba, nếu không buông tay, lão phu thề sẽ khiến ngươi chết ta sống!

Âu Dương Quang tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Thiên Ba.

Sợ ngươi mới là lạ! Nhạc Thiên Ba cười cười, vẻ mặt thiếu chút nữa vui mừng nở hoa, báo ứng tới quá là nhanh!

Một đám Quân Sử cũng không phải đồ tốt, nếu ngươi giết người, vậy người nào sẽ làm người chết thế cho chúng ta! Huống chi việc vui này cũng quá lớn, nên làm rõ ràng! Cả đám thích thú cùng nhau vây tới, giúp Nhạc Thiên Ba ngăn cản Âu Dương Quang, người nào dường như cũng có hảo tâm, ra sức khuyên bảo:

- Âu Dương lão nhi, có chuyện gì cứ từ từ nói.

Tất cả ánh mắt toàn trường đều nhìn lên đỉnh núi Tiên quốc, đây là tình huống gì chứ? Bên phía Tiên quốc làm sao lại giống như xảy ra nội chiến rồi?

Miêu Nghị làm gì còn dám lưu lại, một lần nữa chiến giáp phi thân, cầm Kỳ Lân thương phóng lên cao, lao thẳng tới Linh Lung Bảo Tháp đang xoay tròn trên không trung:

- Yến Bắc Hồng đến đây lãnh giáo Linh Lung Bảo Tháp!

Lão Bản Nương và Bát Giới thấy thế có thể nói cả kinh, người ta là Kim Liên tu sĩ còn không tiến vào đó, một Hồng Liên tu sĩ như ngươi đến góp náo nhiệt làm gì?

Nhân mã các quốc gia cũng kinh ngạc, hắn không phải mới vừa nhận thua người ta sao, tại sao bây giờ lại xông vào Linh Lung Bảo Tháp? Bên phía Tiên quốc đã loạn thành một đoàn, rút cuộc là tình huống gì đây?

Ở phía sau màn tơ Phong Bắc Trần cũng cau mày, có chút nhìn không hiểu, theo lý mà nói Tiên quốc không thể xảy ra nội chiến trước mặt những quốc gia khác mới đúng, bây giờ nhìn tình hình như sắp sửa đánh nhau, chuyện này cũng quá sức tưởng tượng rồi, hắn chưa từng thấy Tiên quốc xảy ra chuyện mất mặt như vậy trước mặt mọi người.

Lúc này Miêu Nghị mới vừa phóng lên không trung đại danh, tiếng rống giận dữ của Âu Dương Quang đã vang dội toàn trường:

- Tiểu tặc đừng chạy!

Lão Bản Nương cùng Bát Giới lại ngẩn ra, tình huống gì thế này?

Tất cả mọi người trên đỉnh núi đều nhất thời mê hoặc, chẳng lẽ ‘Yến Bắc Hồng’ đã làm ra chuyện gì có lỗi với Âu Dương Quang? Nhưng một đám Quân Sử lại cùng nhau đè Âu Dương Quang lại là có ý gì? Chẳng lẽ Âu Dương Quang đã làm chuyện gì sai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.