Chương trước
Chương sau
- Bát thúc!

Lão Bản Nương vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt.

- Ừ!

Vân Báo gật đầu cười, lại phất phất tay về phía nàng:

- Ngươi tránh ra đi, ta tới góp náo nhiệt.

Lão Bản Nương vội vàng kéo cánh tay của hắn:

- Bát thúc. Ngươi can dự vào chuyện này làm chi?

- Yên tâm! Không xảy ra đánh nhau đâu, nếu không thể diện của Phong lão nhi chẳng phải là mất hết!

Vân Báo vỗ vỗ tay nàng, ý bảo buông ra, nhưng trong miệng lại nói thêm một câu: - Nếu quả thật phải đánh nhau, dĩ nhiên phải tham gia náo nhiệt rồi!

Nói như vậy chẳng khác nào chưa nói.

Hắn vung tay lên, chỉ chỉ Vân Tri Thu, phía sau lập tức có hai người tiến tới, khuyên nhủ Vân Tri Thu đi xuống, người không đủ tư cách cũng lui ra, còn hắn lĩnh mười hai vị Quân Sử ra sân, ha ha cười nói:

- Ta còn tưởng là ai kiêu ngạo, thì ra là Liệt Hoàn! Ba mươi sáu vị lão yêu quái Tinh Túc hải các ngươi đều tới đông đủ.

Liệt Hoàn trầm giọng nói:

- Vân Báo, ở đây không có chuyện của ngươi?

- Nơi này cũng không phải địa bàn của ngươi. Ta tới tham gia náo nhiệt liên quan gì đến ngươi! Vân Báo xì một tiếng khinh bỉ, nhìn về phía Tông Trấn, lớn tiếng hỏi:

- Tông Trấn, tình huống thế nào?

Tông Trấn lạnh nhạt nói:

- Đám yêu nghiệt này của Tinh Túc hải muốn chầu trời rồi!

- Muốn chầu trời? Vậy cũng không được!

Vân Báo lắc đầu khoát tay.

- Tốt nhất là nên đàng hoàng ở lại Tinh Túc hải đi!

Đám người Liệt Hoàn nhất thời giận dữ định xông lên. Ai ngờ dưới chân núi lại truyền tới một tiếng:

- A di đà Phật! Bầy yêu Tinh Túc hải năm đó sát nghiệt quá nặng, không dốc lòng hối cải, còn xuất thế gây hại!

Một đám hòa thượng đầu trọc cùng một đám ni cô đeo mũ tu hành cùng nhau lên đài, người của Phật quốc đã đến, một gã hòa thượng mặc áo cà sa màu tím, thể trạng cao lớn, cao gầy, mặt không chút thay đổi, ánh mắt hờ hững, chắp tay phía trước ngực, lúc đứng bất động giống như bức tượng điêu khắc.

- Pháp Hải. Ngươi cũng tới tham gia náo nhiệt?

Vân Báo cười ha ha.

- A di đà Phật!

Phật hiệu trầm lạnh, trong giọng nói tựa hồ không nghe ra một chút tình cảm nào, người tới chính là đệ tử Pháp Hải của Phật Thánh Tàng Lôi, chắp tay phía trước ngực đi về phía trước, dẫn một nhóm người bao vây lấy đám người Liệt Hoàn.

Trong mắt đám người Liệt Hoàn nhất thời lộ ra hung quang, đưa lưng dựa vào ngau, đã bị nhân mã ba phía vây quanh rồi. Bên này có ba mươi sáu người cộng thêm Nam Cực lão tổ cũng chỉ có ba mươi bảy người, còn bên phía Tiên quốc, Ma quốc, cộng thêm Phật quốc đã đạt đến ba mươi chín người, nhân số rõ ràng chiếm ưu thế.

Tông Trấn liếc nhìn đám người Liệt Hoàn, cười lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên hiện vẻ khinh bỉ.

Nhưng vẫn chưa xong, dưới chân núi lại có tiếng cười lạnh của nữ nhân truyền đến:

- Đám yêu nghiệt Tinh Túc hải lại muốn ra ngoài gây hại rồi?

Một nữ nhân xinh đẹp tóc mây búi cao, màu da trắng nõn, mặc một bộ váy lụa đen, dẫn một nhóm người xuất hiện, tay áo bồng bềnh, nhưng thần tình đồng dạng lạnh lùng, có thể sánh ngang với Pháp Hải.

Người này không phải là ai khác, chính là đệ tử Ngọc Nô Kiều của Quỷ Thánh Tư Đồ Tiếu, nàng không nói nhiều, tay áo vung lên, cũng lĩnh một đám người vây quanh, gia nhập vòng vây đối với đám người Liệt Hoàn.

Vẻ mặt Nam Cực lão tổ co quắp, không ngờ vì một câu nói của mình là gây chuyện lớn như vậy. Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu, nếu đám người Tinh Túc hải không ra mặt vì mình..., người của những quốc gia này cũng sẽ không liên thủ để đối phó. Nếu lúc này hắn thoát thân, nhân mã của mấy quốc gia này sẽ hoàn toàn không để ý tới hắn, người ta chỉ nhằm vào đám người của Tinh Túc hải.

Nhưng đám người Tinh Túc hải là vì ra mặt giúp hắn mà gặp phiền toái, nếu lúc này hắn vứt bỏ đám người Tinh Túc hải mặc kệ, vậy sau này cũng không còn mặt mũi đặt chân ở giới tu hành được rồi, quay về túc chủ tứ phương nhất định sẽ tìm hắn tính sổ.

Miêu Nghị đứng từ xa quan sát, trong lòng chậc chậc tán thưởng, người của mấy quốc gia liên thủ đã hoàn toàn chèn ép người của Tinh Túc hải, hoàn toàn không để cho người của Tinh Túc hải có cơ hội ra mặt, cũng không cần chào hỏi, trực tiếp liên thủ bao vây.

Đám người Trình Ngạo Phương cũng không nhịn được thỉnh thoảng nhìn hắn, phảng phất như đang nói..., ngươi xem ngươi chọc ra chuyện lớn thế nào.

Miêu Nghị nhìn hai bên, đọc thấu được ý tứ trong ánh mắt của bọn họ, trong lòng nói thầm, chuyện này liên quan gì tới ta, nếu có liên quan thì chính là Lão Bản Nương kia gây ra, nói cho cùng cũng không liên quan đến Lão Bản Nương, đây rõ ràng là người của mấy quốc gia cố ý nhân cơ hội làm cho sự tình trở nên căng thẳng, đơn giản là muốn thừa cơ đối phó với đám người của Tinh Túc hải.

Đám người Liệt Hoàn hận đến nghiến răng ken két, chỉ nghe Liệt Hoàn lạnh lùng nói:

- Khinh người quá đáng! Chư vị huynh đệ, đến lúc liều mạng, đám người của Quỷ quốc cứ để một mình ta ngăn chặn, những người khác giao cho chư vị huynh đệ.

- Nói hay lắm!

Trong đám Yêu Vương có người phẫn hận lên tiếng, chư vị Yêu Vương có thể nói là yêu khí đằng đằng, trong mắt lộ ra vẻ bi phẫn và lửa giận vô hạn.

- A di đà Phật!

Một đạo nhân ảnh bay lên không trung rồi rơi xuống, Thất Giới đại sư chắp tay trước ngực, thở dài nói:

- Chư vị cùng đến tham gia thịnh hội, cần gì phải gây gổ đến mức ngươi chết ta sống, Linh Lung tông không chịu được hành hạ của chư vị đâu, mong rằng các vị nể mặt chủ nhân mấy phần. Vân Báo cười ha ha nói:

- Đại sư, năm đó ngươi đã bảo vệ những yêu nghiệt này một lần, lần này e rằng không giúp bọn chúng được nữa rồi, xin mau mau lui xuống, vạn nhất ngộ thương đại sư, ta thật sự không biết phải ăn nói thế nào với cha ta.

Miêu Nghị nghe vậy nhất thời kỳ quái, Thất Giới đại sư làm sao lại có mặt mũi lớn như vậy, tựa hồ người nào cũng phải nể mặt hắn mấy phần, vị hòa thượng này còn từng bảo vệ bầy yêu của Tinh Túc hải? Hắn không khỏi truyền âm hỏi Trình Ngạo Phương:

- Cung chủ, Thất Giới đại sư trả từng bảo vệ những Yêu Vương của Tinh Túc hải sao?

Trình Ngạo Phương truyền âm trả lời:

- Cụ thể chuyện gì xảy ra ta cũng không rõ ràng lắm, khi đó Bổn cung còn chưa xuất thế, chẳng qua sau này nghe nói qua, năm đó Lục Thánh liên thủ vốn muốn hoàn toàn diệt trừ bầy yêu không phục tùng quy củ, kháng cự quản thúc của Tinh Túc hải, nếu không phải Thất Giới đại sư ra mặt bảo vệ bọn chúng, làm gì còn Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải tồn tại đến hiện tại.

Miêu Nghị liếc nhìn Thất Giới đại sư đang lên tiếng khuyên bảo, kỳ quái nói:

- Không phải chứ! Làm sao ta nghe nói lúc thời khắc mấu chốt của đại chiến là hai vị lão tổ Nam Cực và Bắc Cực nhúng tay vào, làm cho Lục Thánh lúc ấy tu vi cũng không phải quá cao có điều kiêng kỵ, mới bảo vệ được tính mạng của bầy yêu Tinh Túc hải?

Đây là khi hắn ở Nam Cực Băng cung nghe thợ mộc nói lại, có lẽ không sai mới đúng.

- Đấy chẳng qua là một trong những nguyên nhân, nếu Lục Thánh thật sự quyết tâm muốn tiêu diệt bầy yêu của Tinh Túc hải, ngươi cảm thấy hai vị lão tổ Nam Cực và Bắc Cực có mặt mũi lớn như vậy sao?

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.