Chương trước
Chương sau
Nhưng Miêu Nghị rất nhanh lại bị người của Mộc Hành cung làm cho lạnh lòng, những người chịu hình sau khi được đưa xuống, lập tức có người tiến lên đỡ một tay, nhưng hắn đường đường là cung chủ kiêm hành tẩu lại không có đãi ngộ này, nhân duyên đúng là kém không phải bình thường.

Niếp Trường Không và Trình Ngạo Phương nhìn thấy cảnh này cũng âm thầm thổn thức không dứt, loại hình phạt này thoạt nhìn dường như còn có lực chấn nhiếp hơn cả trọng hình, người nhìn thấy cũng cảm thấy da đầu tê dại, sợ hết hồn hết vía, quả nhiên có tác dụng bày ra cường đại, Lan Hầu này thật biết cách chọn.

Sau khi tất cả điện chủ bị đánh xong, Lan Hầu lại nhìn đám điện chủ thê thảm không chịu nổi đứng hai bên, lạnh lùng cảnh cáo nói:

- Lần này chẳng qua là chút trừng phạt nhỏ, nếu còn có lần sau, nhất định không thể nhẹ nhàng như thế! Nhị vị cung chủ, mang người của các ngươi đi đi!

- Ở Đô thành dưỡng thương rồi trở về.

Trình Ngạo Phương nói với đám thủ hạ.

Đợi sau khi một đám người hoảng sợ rời đi, mấy tên tu sĩ đang dọn dẹp pháp trường, Lan Hầu chắp tay đi tới mỏm núi, khóe miệng hiện lên vẻ hài hước, lẩm bẩm:

- Quan báo tư thù? Vậy ngươi thật sự phải cảm tạ bổn Đô Đốc đã quan báo tư thù rồi...

Miêu Nghị phi thân rơi xuống khách viện của Ngọc Đô Phong, kết quả phát hiện ngoài Lâm Bình Bình, bọn người Đào Thanh Ly, Tư Không Vô Úy và Triệu Phi đều đang ở đây.

Nhìn thấy cả người Miêu Nghị vết máu loang lổ, trên người khoác một chiếc áo, sắc mặt trắng bệch, mấy người lập tức vây quanh:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Miêu Nghị nhếch miệng nói:

- Còn có thể có chuyện gì, đương nhiên là bị hình phạt, không nói cái này, chữa thương trước đã.

Trở lại bên trong nhà, Miêu Nghị vừa cởi áo khoác ra, mọi người lập tức hít sâu một hơi, chỉ thấy sau lưng hắn xương thịt đang đang ngọ nguậy sinh trưởng, thoạt nhìn có chút dọa người.

Miêu Nghị lại lấy ra một gốc cây Tinh Hoa Tiên thảo, giao cho Lâm Bình Bình, sau đó khẽ làm phép, quần áo rách nát trên người hắn lập tức bạo liệt bay tán loạn, hắn đi tới bên giường, ôm cái gối nằm xuống.

Lâm Bình Bình hiểu ý tứ của hắn, lập tức đứng bên giường làm phép, thổi ra từng sợi tinh vân hất tới vết thương sau lưng Miêu Nghị.

Chỉ chốc lát sau, La Bình chạy vào, hắn vốn định chạy tới hỏi thăm tin tức, sau khi biết được người bị bắt đã được thả ra, hắn lập tức chạy đến xem, nhìn thấy thương thế của Miêu Nghị cũng thổn thức:

- Xem ra chỉ có mình ngươi phải chịu hình phạt ‘thuần phục long tiên’?

Miêu Nghị nằm úp sấp cười nói:

- Song phương ẩu đả đánh nhau không kẻ nào chạy thoát, nam nữ không trừ một ai, tất cả đều giống như ta, một đám điện chủ bên phía Mộc Hành cung đoán chừng cũng hận ta chết.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, lại nghe Miêu Nghị nói:

- La Bình, ta muốn nhờ ngươi một việc, giúp ta hỏi thăm điện chủ Hoắc Lăng Tiêu của Trấn Ất điện Nguyệt Hành cung đã đi hay chưa.

La Bình gật đầu nói:

- Vậy ta đi điều tra một chút.

Dứt lời hắn liền rời đi.

Sau khi xác nhận Miêu Nghị không có chuyện gì, đám người Đào Thanh Ly cũng không ở lại nữa, trực tiếp trở về Thủy Hành cung, hiện giờ lòng người của Thủy Hành cung cũng không bình ổn, không tiện ở lại lâu.

Đêm đó, dưới kỳ hiệu của Tinh Hoa Tiên thảo, thương thế của Miêu Nghị cũng khôi phục không sai biệt lắm, còn La Bình cũng truyền đến tin tức, Hoắc Lăng Tiêu đã trả phòng rời đi.

Ngày tiếp theo, Miêu Nghị lại giống như người không có chuyện gì, tìm Trình Ngạo Phương cáo biệt.

Trình Ngạo Phương cũng không biết nên nói vị hành tẩu này của mình như thế nào mới được, hắn là kẻ gây họa thì hiện tại đang vui vẻ cáo từ, còn những người bị hắn liên lụy phần lớn hiện giờ còn đang chữa thương, nhất thời không đi được, ngay cả nàng cũng bị tạm thời bị bó chân ở đây, lúc này không tiện ném lại một đám thủ hạ rời đi, ai ngờ người này đã chạy đến trước từ giã.

Nàng đã hỏi qua tình hình lúc đó, ở Xuân Hoa lâu nếu không phải sau khi Miêu Nghị giết người lại quạt cho người ta một cái tát, châm thêm mồi lửa, chuyện này căn bản sẽ không náo lớn như vậy, người này thoáng cái kéo nhiều điện chủ của song phương xuống nước như vậy, nàng có chút hoài nghi hắn không phải cố ý làm như vậy chứ.

Được sự cho phép của Trình Ngạo Phương, sau khi Miêu Nghị tìm La Bình từ giã, lại mang theo một chút lễ vật đi thăm hỏi Hạ Hoa gia, lúc này mới chính thức rời khỏi Đô thành, trực tiếp bay đến Nguyệt Hành cung. Trên đỉnh núi mờ mịt, lạnh lẽo có một tòa cung điện, Nguyệt Hành cung.

Đến cảnh nội Nguyệt Hành cung, dĩ nhiên phải tới thăm hỏi chủ nhân của Nguyệt Hành cung, thật ra giữa Miêu Nghị và Trương Thiên Tiếu cũng không có giao tình gì, nhưng Miêu Nghị vẫn là xen lẫn quen mặt.

Trong tẩm cung, cô gái quyến rũ nằm nghiêng trên giường, đầu tựa vào đùi một tên nam nhân, đang hít nạp thổ khí, khói xanh bên trong lư hương được nàng hút vào từng sợi, vẻ mặt mê say. Bốn gã nam tử tuấn mỹ hầu hạ bên cạnh, giúp nàng nắn vai, đấm chân, giống như hầu hạ một vị nữ hoàng.

Cung nữ tiến đến thông báo, có khách tới chơi.

- Miêu Nghị?

Ánh mắt đang nheo lại của Trương Thiên Tiếu mở ra, biểu hiện ngạc nhiên, chợt dương dương tự đắc vung tay áo nói:

- Dẫn hắn tới đây.

Chỉ chốc lát sau, Miêu Nghị đi theo phía sau cung nữ đến đây, vừa nhìn thấy Trương Thiên Tiếu lõa lồ trên giường, hai vú nửa lộ, thân thể làm người ta muốn phun máu mũi, lập tức tiến lên chắp tay nói:

- Tiểu đệ bái kiến chị dâu.

Đồng thời ánh mắt liếc nhìn bốn gã nam tử tuấn mỹ một cái.

Nói đàng hoàng, Trương Thiên Tiếu ăn mặc táo bạo như thế, Miêu Nghị thật sự không dám gật bừa, vị chủ nhân của khách sạn Phong Vân mặc dù cũng ăn mặc hở hang, nhưng ít nhất vẫn che chỗ cần che, còn Trương Thiên Tiếu lại có vẻ hoàn toàn không kiêng sợ, hoàn toàn làm bại hoại thuần phong mỹ tục. Điều khiến cho Miêu Nghị không chịu nổi là, mấy nam nhân này đang sờ tới sờ lui trên người nàng? Hiện tại hắn mơ hồ có chút hoài nghi Hoắc Lăng Tiêu có phải cũng giống như mấy nam nhân này hay không.

Chị dâu? Tròng mắt mệt mỏi của Trương Thiên Tiếu ngẩn ra, có chút ngạc nhiên, chợt nhớ tới chuyện kết bái giữa người này và Hoắc Lăng Tiêu, thân thể mệt mỏi bò dậy, phất phất tay kêu bốn gã sủng nam lui xuống, kéo chiếc váy dài đi tới. Đi tới trước mặt nhìn Miêu Nghị đánh giá một phen, nàng lại kéo quần dài đi xung quanh một vòng.

Miêu Nghị cười khan nói:

- Tại sao chị dâu lại nhìn ta như vậy?

Đối với danh xưng ‘chị dâu’ này, Trương Thiên Tiếu chẳng ừ hử gì cả, ha ha cười nói:

- Ngươi giết điện chủ Tiên Hành cung ở Xuân Hoa lâu, phủ đô đốc có thể dễ dàng thả ngươi rời đi như vậy? Miêu Nghị thở dài nói:

- Đã bị nghiêm hình trừng phạt rồi, mạng nhỏ cũng thiếu chút nữa bị mất.

Trương Thiên Tiếu xoay người, vung mái tóc như thác nước, phiêu nhiên trở về giường ngồi xuống, đưa tay chỉ cái ghế băng bên cạnh, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hỏi:

- Chạy tới đây tìm Bổn cung có chuyện gì?

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.