Chương trước
Chương sau
Thiên Nhi bước lên đài ngắm cảnh, đi tới phía sau hắn:

- Đại nhân, ta và Tuyết Nhi đã đích thân chọn lựa năm mươi tên cung nữ, ngài xem có hài lòng hay không.

Miêu Nghị ngạc nhiên quay đầu lại:

- Nhiều như vậy sao?

Thiên Nhi cười nói:

- Ngài là người đứng đầu hai điện, như vậy cũng không nhiều, vẫn ở trong quy cách.

Khóe miệng Miêu Nghị xuất hiện vẻ hài hước, hứng thú nói:

- Đi! Dẫn ta đi xem một chút.

Hắn thật sự muốn nhìn xem hai nữ nhân đã đuổi mỹ nữ tiến cống cho hắn, có thể lựa cho mình dạng cung nữ gì, có thể chọn loại nam nhân khó có thể nuốt trôi hay không.

Trong hoa viên cẩm tú của hậu cung, năm mươi thiếu nữ cùng mặc y phục màu trắng quy củ xếp thành hai hàng, mặt đối mặt hai bên đường.

Tuyết Nhi giống như thiên nga kiêu ngạo, quý khí nghiêm nghị, nhìn chung quanh, đi lại giữa hai hàng cung nữ phát biểu, năm mươi cung nữ khúm núm, rất khẩn trương.

Nhìn thấy Thiên Nhi đi theo Miêu Nghị tới bên cạnh, Tuyết Nhi vội vàng tiến lên hành lễ nói:

- Đại nhân!

Ánh mắt Miêu Nghị quét qua các cung nữ, cười nói:

- Những cung nữ này là do hai người các ngươi chọn tới?

- Vâng! Đại nhân, ngài xem có hài lòng hay không.

Tuyết Nhi đưa tay ra dấu mời, chợt khiển trách các cung nữ:

- Vị này chính là điện chủ đại nhân, còn không mau bái kiến?

Năm mươi cung nữ lập tức nhất tề khom người hành lễ:

- Nô tì bái kiến đại nhân.

Thanh âm kia như một đám oanh oanh yến yến, khiến người nghe được xương cũng muốn mềm nhũn, Miêu Nghị cười nói:

- Miễn lễ, miễn lễ, đứng dậy đi, ngẩng đầu cho ta xem.

Năm mươi thiếu nữ lập tức quy củ đứng thẳng dậy, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, Miêu Nghị, Thiên Nhi và Tuyết Nhi cùng từ từ dạo bước giữa hai hàng thiếu nữ, nhìn trái nhìn phải xem xét.

Vừa nhìn cũng biết, đều là những tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, mặt mày đang chớm nở hương sắc, tất cả đều vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt thì tựa như mỹ nhân, tư chất thùy mị bất phàm, nhìn rất thích mắt, chỉ có điều người nào cũng lộ ra vẻ rất khẩn trương, thậm chí toát mồ hôi. Sau khi đi một chuyến xem qua, Miêu Nghị ít nhiều có chút kinh ngạc nhìn về phía hai nữ nhân. Trong số những thiếu nữ này nói không khách khí, có một số người còn xinh đẹp hơn cả Thiên Nhi và Tuyết Nhi, hai nữ nhân này đổi tính rồi sao?

Thiên Nhi hỏi:

- Đại nhân hài lòng không? Đây đều là những cô nương được tuyển chọn từ những thành trực thuộc quản lý của ngài, nếu không hài lòng, thị nữ sẽ kêu hai điện phía dưới sàng lọc. Chẳng qua mới tuyển chọn ra, còn chưa trải qua dạy dỗ, sợ rằng không biết cách hầu hạ ngài, nếu có thể có thêm chút thời giờ dạy dỗ, chắc chắn không hề thua kém những người đã từng học qua.

- Hài lòng, không cần huy động nhân lực nữa.

Miêu Nghị cười khổ một tiếng, lại nói với một đám thiếu nữ:

- Trong cung này, hai vị cô cô chính là chủ nhân của các ngươi, từ nay về sau các ngươi nghe theo sai sử của hai vị cô cô.

- Vâng!

Một nhóm người nhất tề đáp ứng.

Miêu Nghị quay đầu lại đặt chuyện này ra sau ót, để cho Tuyết Nhi tiếp tục dạy dỗ đám nha đầu kia, dẫn Thiên Nhi xoay người rời đi, vừa đi vừa hỏi:

- Tam đại phái còn chưa phái người tới sao?

Thiên Nhi ở bên cạnh trả lời:

- Còn chưa thấy.

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:

- Hơn một ngàn người đang ở trong tay ta, thật đúng là bảo trì bình thản, sau khi giao nộp, ân oán với tam đại phái cũng sẽ chấm dứt.

Ba ngày. Bành Ngư nói ba ngày quả nhiên là ba ngày, một lão đầu tu vi Hồng Liên nhị phẩm mặc thật chỉnh tề từ Tam Tổ môn chạy tới. Tên là Tây Môn Nhạn, cầm thư của Bành Ngư mà đến, chính là người của Tam Tổ môn phái đến nhậm chức hành tẩu dưới trướng hắn.

Miêu Nghị thật ra rất thích phân công người mới, có rất nhiều chuyện người mới không rõ ràng, ngươi chính là trời của hắn, quy củ dễ sai khiến, Tây Môn Nhạn tới rất phù hợp, Miêu Nghị mới vừa tiếp nhận nhiều chuyện của hai điện, đang có rất nhiều chuyện cần hắn đi xử lý.

Tây Môn Nhạn cũng coi như không chối từ vất vả cực nhọc, cả ngày bay tới bay lui, thi hành ý đồ của điện chủ.

Trong cung cũng có sinh khí hơn trước kia, dù sao có nhiều thiếu nữ xinh đẹp như vậy, mọi người đều mặc cung trang giống như tiên tử, Miêu Nghị vừa ra khỏi cửa liền có thể vô tình bắt gặp một hai người hành lễ với hắn, trong lúc nhất thời làm cho hắn có chút không thích ứng.

Nhưng Thiên Nhi, Tuyết Nhi tựa hồ khá hăng hái, các nàng rốt cục đã có các thủ hạ của mình, mỗi người thống lĩnh hai mươi lăm cung nữ, Miêu Nghị không can dự vào chuyện này, người ngoài cũng không có quyền nhúng tay, năm mươi thiếu nữ này hoàn toàn chỉ do hai người sai sử.

Trên đài ngắm cảnh, Miêu Nghị đứng chắp tay, Tây Môn Nhạn ở phía sau hắn báo cáo tin tức hỏi thăm được từ Thủy Hành cung.

Chẳng qua Miêu Nghị tựa hồ có chút thất thần, đang nhìn Tuyết Nhi dẫn theo một đám thiếu nữ líu ríu vây bắt Hắc Thán, đôi mắt các cô nương lấp lánh, rụt rè thử đưa tay sờ vào Hắc Thán. Lại thấy Tuyết Nhi tung mình cưỡi lên lưng Hắc Thán, rong ruỗi một trận ngoài sân rộng, tốc độ phóng đi làm các thiếu nữ từng đợt kinh ngạc xôn xao.

Tuyết Nhi từ trên người Hắc Thán nhảy xuống được một đám thiếu nữ vây quanh, như sao vây quanh trăng, dường như có vẻ dương dương tự đắc.

Miêu Nghị có chút không biết nói gì, long câu của người khác chưa được chủ nhân đồng ý, bình thường sẽ không dễ dàng để cho người ta cưỡi, nhưng Hắc Thán thì ngược lại, người nào có quan hệ tốt với nó, nó sẽ cho người đó cưỡi. Miêu Nghị có thể cưỡi, Thiên Nhi có thể cưỡi, Tuyết Nhi có thể cưỡi, Yêu Nhược Tiên cũng có thể cưỡi, hoàn toàn không có quan niệm trinh tiết.

Ánh mắt rơi xuống trên người Hắc Thán, trong lòng Miêu Nghị thở dài một tiếng. Sau khi tu vi của hắn đạt đến cảnh giới Hồng Liên, nói thật đã không dùng đến Hắc Thán, cái gọi là hóa rồng của Yêu Nhược Tiên, cảm giác có chút quá mức xa xôi, không biết Miêu Nghị phải đập bao nhiêu yêu đan... mới có thể nhìn thấy ngày đó của Hắc Thán, cũng chỉ có thể dưới tình huống có điều kiện tiếp tục cho nó ăn Kết Đan.

Ánh mắt thoáng nhìn, thấy Thiên Nhi dẫn một đám thiếu nữ đi tới Hoa Cốc, Hoa Cốc khí hậu ôn hòa, có hoa tươi bốn mùa, người nào cũng cầm một bó hoa tươi mà đến, hoa tôn người, người và hoa cùng khoe sắc.

Thu hồi suy nghĩ, Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Tây Môn Nhạn, ngươi không cần ấp a ấp úng, dùng lời dễ nghe để nói, cứ nói thật đi.

Tây Môn Nhạn do dự một lát nói:

- Điện chủ, có mấy lời đúng là rất khó nghe, thuộc hạ nói sợ ngài mất hứng.

Miêu Nghị nói:

- Ta có thể tưởng tượng được bọn họ nói gì, chẳng qua chỉ xác nhận một chút mà thôi. Hơn nữa ngươi phải biết rõ một điều, không có điện chủ nào lại lưu một hành tẩu không nói thật bên cạnh mình. Nếu hắn đã nói như vậy, Tây Môn Nhạn cũng không thể làm gì khác hơn là nói thật:

- Tu sĩ bên phía Thủy Hành cung có ý kiến rất lớn với điện chủ, đều nói điện chủ bán đứng Thủy Hành cung...

Đúng là lời nói không dễ nghe..., tin tức Miêu Nghị nhảy ra khỏi Thủy Hành cung đến chấp chưởng hai điện của Mộc Hành cung vừa ra, có thể nói khiến cho sóng to gió lớn, lợi ích của mọi người cũng giảm phân nửa, ngược lại Miêu Nghị nhân họa đắc phúc, chuyện này có chút không có đạo lý.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.