Tiếp ngay sau đó, Miêu Nghị lưu lại hai vạn người ngựa. Lệnh cho chia binh làm hai đường, đi càn quét tịch thu mỗi động, mỗi núi, mỗi một phủ của Trấn Nhâm điện cùng Trấn Tân điện. Thậm chí là khu vực trung xu của hai điện cũng vậy. Yêu cầu hai vạn người ngựa này đạp bằng những chỗ này. Một tu sĩ cũng không cho phép bỏ qua, nhổ cỏ tận gốc!
Ngoại trừ không được quấy rầy dân ra, thứ gì cướp được ở các động phủ đều coi như của người cướp được. Cướp được nữ nhân cũng là của bọn họ. Nhưng có một đều, thiếp thân thị nữ của tu sĩ của các động phủ không lưu lại người nào sống. Miêu Nghị cũng không muốn ngày sau có người báo thù rửa hận!
Hắn lệnh cho hai vạn người ngựa này sau khi tịch thu các lộ động phủ của hai điện xong, lập tức đi vòng về Thủy Hành cung. Bởi vì nhiệm vụ xuất chinh của bọn họ đã hoàn thành rồi vậy.
Hai vạn người ngựa này tự nhiên là mừng rỡ không thôi. Họ đều biết người của hai điện gần như đều bị tiêu diệt tại nơi này, còn dư lại nhiều lắm cũng chỉ là những kẻ trông coi nhà, gần như không nguy hiểm gì. Do đó, tất cả đều vui vẻ lĩnh mệnh, bảo đảm không để cho Miêu Nghị thất vọng, chia binh hai đường mà đi.
Còn Miêu Nghị thì mang theo hơn 80 ngàn người ngựa còn dư lại thọc thẳng vào Trấn Kỷ điện. Sở dĩ hắn để mặc cho hai vạn người ngựa kia rời đi là vì rất đơn giản: Nếu như ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414186/chuong-593-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.