Nho sinh lại nói tiếp: - Nguyên nhân chê ít cũng đích xác có lý, nhưng suy nghĩ lại rất buồn cười, hắn sợ tiểu nhân khó dây dưa, bởi vì người mà Ma Thánh phái đi trông coi hắn không hề khách khí đối với hắn, rốt cuộc lo lắng người trông coi hắn sẽ hại hắn. Vốn thu nhập vào của Phong Vân Khách Sạn chia làm ba phần, một phần đưa cho hắn, một phần lấy ra đi lo lót quan hệ, một phần khách điếm tự lưu lại để dùng. Kết quả bị hắn vét sạch một cái, Lão Bản Nương lại không thể thiếu đi phần chuẩn bị lo lót quan hệ bên ngoài, vì dù sao đó là thứ căn bản để khách điếm đứng vững. Không làm gì khác hơn được, lão bản nương đành cắt đi phần giữ lại của bên khách điếm. Như vậy, Phong Huyền là một tên tù nhân không ngờ lại chiếm một nửa thu nhập vào hàng năm của Phong Vân Khách Sạn. Nếu như những thu nhập vào đều bị hắn lợi dụng thì còn không nói gì, đằng này đại đa số đều bị hắn lấy đi cho người trông coi hắn. Lão Bản Nương khuyên cũng khuyên không được, nói có nàng ở đây, hắn không có việc gì. Có thể Phong Huyền không chịu được sự hù dọa của người được Ma Thánh phái đi trông coi, khiến cho Lão Bản Nương bó tay không biết phải nói làm sao cho phải!
Mộc Tượng bĩu môi xem thường:
- Cái gì ôn văn nhĩ nhã chứ, cái gì ngọc thụ lâm phong, ta xem như nhìn rõ rồi, với cái loại người chưa từng chịu cực chịu khổ gì như hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414102/chuong-571-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.