Lão bản nương nhớ tới chuyện ở Băng cung, lại tràn đầy cảm động, đi tới phía sau hắn, ôm cổ của hắn, nói:
- Thật xin lỗi.
Mới sáng sớm, nàng đã dùng tư thái này ôm tên hầu bàn, thật sự là quá hoang đường, nếu để cho bọn thợ mộc thấy được, đoán chừng cũng sẽ chấn kinh.
- Lẽ ra ngươi nên sớm nói những lời này, hiện tại đã ngủ với ta rồi, mới nói lời xin lỗi có phải có chút muộn hay không? Ôi...
Lão bản nương thẹn quá thành giận, lại lộ vẻ điêu ngoa, níu lấy lỗ tai của hắn...
Cánh cửa phòng ngủ vừa mở ra, Miêu Nghị len lén chuồn ra ngoài, vừa về tới phòng mình, liền nằm vật lên trên giường, vẻ mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn. Đúng là một đêm khó quên, giống như nằm mơ vậy, đột nhiên cảm thấy cuộc đời này của mình sẽ không còn mê mang nữa.
- Phong Huyền? Tôn tử của Phong Bắc Trần thì thế nào?
Miêu Nghị gối đầu trên hai bàn tay, nhìn vách trần phía trên, trên mặt khẽ lộ ra nụ cười toan tính, nói thầm:
- Ta không tìm ngươi tính sổ là may rồi, ngươi biến mất lâu như vậy, còn ra ngoài làm gì? Cần gì phải làm cho nàng khó xử như thế? Chỉ cần ta không chết, đời này ngươi cũng không có cơ hội trở ra gặp mặt nàng, như vậy tất cả mọi người đều sẽ sống tốt...
Gây ra danh tiếng lớn ở Nam Cực Băng cung quả nhiên không phải là chuyện tốt, An Chính Phong rất nhanh phái người liên lạc với Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414073/chuong-563-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.