Nguyệt Dao không phản kháng, nói chính xác là trợn tròn mắt, còn có người như thế sao? Tặng đồ xong còn đoạt lại?
Nàng vừa quên phản kháng, chiếc nhẫn liền bị cướp đi, chiếc mặt nạ mới kéo xuống từ trên mặt Miêu Nghị cũng bị cướp đi.
Kẹp chiếc mặt nạ vào nách, Miêu Nghị lấy hộp băng ngọc trong chiếc nhẫn trữ vật ra xem, nhìn thấy tám mươi ba quả ‘Băng Nhan’ toàn bộ đều ở đây, không khỏi thở dài.
Lúc trước thứ này thật sự bị một đám người tranh đoạt đứng ngồi không yên, trong lúc nhất thời hắn không nghĩ nhiều cho lão Tam toàn bộ, Lão bản nương vừa tìm tới cửa, hắn liền vô cùng hối hận, may là lão Tam chủ động đưa trở lại, nếu không mình thật sự không biết mở miệng nói chuyện với Lão bản nương như thế nào.
Đóng hộp ngọc băng lại, thấy Nguyệt Dao đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, hắn lại có chút không đành lòng, thứ này vốn là cho nàng, không khỏi hỏi lại:
- Ngươi thật sự không cần sao? Nếu không ta chia cho ngươi một nửa?
Nguyệt Dao cho rằng mình đã khám phá ra tâm tư hắn giấu đầu hở đuôi, vẫn lặp lại câu nói kia:
- Ta không phải loại nữ nhân tùy tiện nhận lễ vật của nam nhân, ta muốn một lý do!
- Không muốn thì thôi, đây là ngươi không muốn, sau này đừng trách ta!
Chiếc hộp băng ngọc lại được thu vào trong nhẫn trữ vật, Miêu Nghị lại dán một cái gương lên trên tường, bắt đầu dán mặt nạ lên trên mặt, chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2414035/chuong-552-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.