Chương trước
Chương sau
Khách lại tới, lần này là hai lão đầu, một cao một thấp, người cao thì gầy, người thấp mập lùn, thợ mộc giới thiệu nói:

- Đây chính là song hùng bá chủ của Lưu Vân Sa hải, người cao tên là Hoàng Kình Thiên, người thấp tên là Ngô Đa.

Hai người này sau khi ra mắt, dâng lễ cho Nam Cực lão tổ, Lão bản nương liền chủ động tiến lên hành lễ:

- Hoàng nhị ca, Ngô tứ ca.

- Đệ muội không cần đa lễ!

Hai người đồng thời đưa tay đỡ lấy nàng, ba người sóng vai bước đi nói chuyện với nhau.

Khách lại tới, nhi tử Cơ Đắc Thiên của Yêu Thánh Cơ Hoan, cùng đi còn có Cơ Mỹ Mi, ngoài ra còn có con hắn Bạch Tử Lương.

Sau khi dâng lễ, Cơ Đắc Thiên là đại biểu Cơ Hoan tặng lễ, Cơ Mỹ Mi lại đại biểu người đến tặng lễ, tiến cử nhi tử của mình cho Nam Cực lão tổ, tiếp theo lôi đi giới thiệu cho những người khác biết.

Vừa nhìn thấy Bạch Tử Lương xuất hiện, Miêu Nghị có thể nói là theo bản năng nắm chặt hai nắm tay, ánh mắt quét qua người Bạch Tử Lương nhanh chóng cụp xuống.

Thợ mộc và thợ đá đều nghiêng đầu nhìn hắn, Cơ Mỹ Mi dẫn Bạch Tử Lương đến tiến cử với lão bản nương, lão bản nương cười dài khách sáo, đồng thời cũng liếc mắt nhìn Miêu Nghị.

Khách của Phật quốc cũng đến, Miêu Nghị thấy bọn người Bạch Tử Lương tới, vốn tưởng rằng có thể thấy lão Nhị pháp danh ‘Bát Giới’, ai ngờ người tới lại là đệ tử Phật Thánh Pháp Hạo, cũng dẫn theo hai gã đi theo.

Bắc Cực lão tổ Trường Thiên vừa xuất hiện, liền thu hút sự chú ý của lão bản nương:

- Trưởng đại ca!

Theo sự xuất hiện của những nhân vật cự phách trong yêu đạo, Miêu Nghị coi như nhận thức được nhân mạch của lão bản nương. Khi các vòng tròn nhân mạch được hình thành, nhìn một đám nhân vật lỗi lạc của yêu đạo tụ lại một chỗ nói chuyện với lão bản nương, khiến không ít người âm thầm chắc lưỡi hít hà, cũng thầm nghĩ lão bản nương của khách sạn Phong Vân quả nhiên không đơn giản.

Nhưng trong lòng Miêu Nghị lại đang lặng lẽ nói thầm, có thế lực mạnh như vậy vẫn không thể cứu Phong Huyền ra khỏi bàn tay của Ma Thánh, như vậy có thể thấy Vân Ngạo Thiên cường hãn như thế nào.

Mấy vị khách quan trọng nhất cuối cùng cũng xuất hiện, bên trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh.

Chỉ thấy bốn lão đầu từ ngoài cửa cung sải bước đi vào, phía sau mỗi người là hai gã tùy tùng cũng khí thế kinh người.

Một người mặc áo lót xích bạc, da thịt trên hai cánh tay cứng rắn như tảng đá. Một người tóc búi trên đỉnh đầu, lông mày thanh tu. Một người con mắt như chim ưng, mặt mũi âm đức, mũi ưng lớn dị thường. Một người hói đầu, hình thể hùng tráng, ba người kia không có ai có thể cao hơn bả vai hắn.

- Túc chủ tứ phương Tinh Túc hải đến rồi!

Thợ mộc giới thiệu nói:

- Bốn người này là tứ huynh đệ kết nghĩa, người mặc áo lót xích bạc kia chính là lão Đại, Đông Phương túc chủ Hùng Uy. Người kết tóc trên đỉnh đầu chính là lão Nhị, Tây Phương túc chủ Phục Thanh. Người mũi ưng là lão Tam, Nam Phương túc chủ Ưng Vô Địch. Người cao nhất đầu trọc chính là lão Tứ, Bắc Phương túc chủ Hồng Thiên. Đi phía sau bốn người bọn họ chính là Yêu vương dưới trướng.

Miêu Nghị nhìn lão đầu tóc búi thất kinh nói:

- Lão đầu búi tóc kia chính là Tây Phương túc chủ Phục Thanh?

Thợ mộc trả lời:

- Không sai.

Miêu Nghị thật sự không biết nói gì, đây chẳng phải là lão đầu trước kia quét sân cho mình sao? Hắn chính là Phục Thanh? Thật đúng là có mắt không tròng rồi, một nhất tôn đại thần như vậy lại bị mình xem là tên làm việc lặt vặt ở Tây Túc tinh cung...

Sau khi bốn túc chủ bắt chuyện với Nam Cực lão tổ, lại cùng Bắc Cực lão tổ tùy tiện hàn huyên mấy câu, đối với những người khác có chút ôn hoà, còn những người khác tựa hồ cũng không dám tới gần nơi này. Bốn túc chủ hiển nhiên cũng không có ý xen lẫn với mọi người, Nam Cực lão tổ liền sai người đưa bọn họ đi nghỉ ngơi.

Miêu Nghị thấy Lão bản nương rất thân thiết với các nhân vật cự phách của yêu đạo, nhưng có vẻ lại không thân thiết với túc chủ tứ phương, hơn nữa cũng có chút mùi vị tôn kính mà không thể gần gũi, không khỏi kỳ quái nói:

- Lão bản nương không quen biết bọn họ sao?

Thợ mộc truyền âm giải thích:

- Năm đó Phong lão bản thật ra cũng muốn làm bằng hữu với bọn họ, tuy nhiên thiếu chút nữa chết trong tay Phục Thanh, làm sao có thể thân cận.

Miêu Nghị kỳ quái nói:

- Nhân duyên của Phong lão bản không phải rất tốt sao? Làm sao lại thiếu chút nữa chết trong tay Phục Thanh?

Thợ mộc trả lời:

- Cụ thể cũng không rõ ràng lắm! Tóm lại bốn tên này là bốn kẻ khó chơi nhất trong đám nhân vật cực phách của yêu đạo, cũng là bốn người có thực lực mạnh nhất. Năm đó thiên hạ tranh hùng, những người khác đều cúi đầu trước Lục thánh, duy chỉ có bốn người này không phục, liên thủ đối kháng, làm cho Lục thánh không có cách nào, sau đó làm cho Lục thánh vốn đối đầu với nhau cũng phải liên thủ, bốn người này mới bị bất đắc dĩ giảm xuống Cơ Hoan, nguyên nhân rơi xuống Cơ Hoan cũng chỉ vì Cơ Hoan là yêu tộc, từ đó co rúc ở Tinh Túc hải. Quả nhiên là bốn ngưu nhân! Miêu Nghị vẫn có nghi ngờ: - Hình như không chỉ có lão bản nương, những nhân vật cự phách khác của yêu đạo tựa hồ cũng có quan hệ không có gì đặc biệt với bốn người bọn họ. Thợ mộc giải thích:

- Không phải nói rồi sao, ban đầu những người khác đều cúi đầu trước Lục thánh, duy chỉ có bốn người bọn họ không chịu cúi đầu. Nếu ban đầu toàn bộ yêu tu liên thủ với bốn người này đối kháng, chỉ sợ Lục thánh cũng chống đỡ không nổi, nhưng những người khác đều bị Lục thánh làm cho sợ hãi, vừa vì tư lợi, trong lòng lại có ý nghĩ xấu xa, không cách nào đoàn kết với nhau, làm bốn người này vô cùng thù hận! Kể từ đó quan hệ của bọn họ làm sao còn có thể tốt đẹp? Ban đầu tu vi của bốn người xấp xỉ Lục thánh, còn có thể phản kháng, hiện nay đã nhiều năm như vậy, tu vi của Lục thánh đã vượt xa bọn họ, cho dù bốn người bọn họ muốn tung mình cũng không được, cơ hội xa vời, cộng thêm Lục thánh lũng đoạn nguyện lực thiên hạ, thời gian kéo dài càng lâu, bốn người lại càng không có cơ hội.

Miêu Nghị hỏi:

- Bốn người có thể chạy tới chúc thọ Nam Cực lão tổ, như vậy quan hệ giữa Nam Cực lão tổ và Bắc Cực lão tổ không tệ. Thợ mộc cười nói:

- Vẫn là chuyện trận chiến ban đầu ấy, sau khi Lục thánh liên thủ đánh bại bốn người, vốn định nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn, nhưng lúc này hai vị lão tổ Nam Cực và Bắc Cực ra mặt ngăn trở. Lúc ấy thực lực của Lục thánh còn chưa đáng sợ như vậy, dĩ nhiên cũng có chút kiêng kỵ, bất đắc dĩ thả cho bốn người một con đường sống. Vì vậy có thể nói hai vị lão tổ Nam Cực và Bắc Cực đã cứu bốn người một mạng, cũng chính vì như vậy mới tạo ra bố cục của giới tu hành như hôm nay. Có nguyên nhân này, trong đại thọ hai mươi vạn năm của Nam Cực lão tổ, bốn người bọn họ mới tới đây chúc mừng!

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Xem ra hai vị lão tổ này còn có chút gánh vác, thời khắc mấu chốt còn biết đứng ra.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.