- Ê!
Miêu Nghị hô lên. Người kia không để ý đến hắn, mà ngược lại còn trốn nhanh hơn. Hắn không khỏi nói thầm trong lòng:
- Đi nhanh như thế làm gì chứ? Ta còn chưa nhìn kỹ thứ ngươi đưa có đủ hay chưa mà. Nhưng nếu như hắn đụng phải loại người như mình, cũng sẽ chạy trốn rất nhanh, loại người chuyên vòi vĩnh đồ của người khác là phiền toái nhất!
Người áo trắng hận đến muốn đạp chết hắn, ngay cả chính y cũng không được hưởng thụ qua đãi ngộ như thế, mà tên Thanh Liên tiểu tu sĩ này còn chưa thỏa mãn nữa. Nhưng lại có nhân vật trọng yếu trấn giữ, sợ khiến cho vị kia hiểu lầm, nói một cách chính xác là muốn cho nhân vật trọng yếu kia quan sát thái độ làm việc của bọn họ, náo loạn đến mức để cho thằng nhãi này muốn làm gì thì làm.
Miêu Nghị không thể chờ đợi thêm, vội xem đồ trong thú nang. Xem xong, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao người ta chạy nhanh như vậy.
Long câu thì không cần nói, hai con Lam Vũ Phi Yến hình thể to lớn thì lại đang hưu miên. Từ kim châm trên đầu chúng, có thể biết chúng đã bị người bắt được rồi hạ cấm chế. Đàm Lạc từng tặng linh thú cho hắn nên hắn cũng có chút kinh nghiệm về chuyện này. Thứ đang ở trước mắt hắn thuộc giống thú cưỡi biết bay cấp thấp nhất, tính cách ôn hòa, không có năng lực đánh giết, hơn nữa tuổi thọ không dài, khả năng bay đương dài cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413949/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.