Trời cao đất rộng, vô biên vô hạn.
Năm ngày sau đó, tên tu sĩ kia mới mang hắn đáp xuống một nơi núi rừng đầy vẻ bí ẩn, cho hắn một khối ngọc điệp.
Hai người giống như chưa từng gặp mặt nhau. Mặt y không có chút cảm xúc nào, y nói:
- Đây là nơi ngươi cần đến, ở chỗ này chờ là được!
Nói xong y lập tức phi thiên mà đi, ngay đến một lời giải thích đều không có.
- Ê!... Đợi ai thế?
Miêu Nghị kêu lớn nhưng người ta lại chẳng thèm để ý tới.
Sau khi nhìn theo người nọ dần biến mất trong không trung, hắn lấy ra ngọc điệp mà người kia đã cho để quan sát
Hắn quan sát rồi mới biết vị trí hiện tại mà hắn đang đứng đã là ở biên giới của Phật Quốc, trên bản đồ biểu thị khoảng cách từ đây đến Lưu Vân Sa Hải phải đi đường khoảng chừng ba ngày.
Hắn không biết người kia bảo mình ở đây để chờ cái gì, đến một ngày sau thì hắn mới hiểu được nguyên nhân.
Chín vị phủ chủ kia cũng cưỡi long câu chạy đến tụ tập. Thì ra vị trí hắn đang chờ là nơi chín người khác tụ tập.
Mà trước đó, địa điểm đã hẹn trước mà bọn họ lấy được từ Thủy Hành Cung cũng không phải là nơi tập hợp. Có những người khác nhau đưa bọn họ đến những địa điểm khác nhau ở Phật Quốc rồi mới để cho chính bọn họ tự đi đến nơi tập hợp. Như thế thì những tu sĩ chịu trách nhiệm mang bọn họ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413907/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.