Chương trước
Chương sau
Và cũng quá dữ dằn chứ nhỉ? Lời chưa nói đến 2 câu, xòe tay ra một cái là đòi một trăm ngàn kim tinh mỗi người, một vạn viên Nguyện Lực châu chứ đâu có ít ỏi gì a?

Chín tên dồn tới để hàn huyên trở nên trợn mắt há hốc mồm, bây giờ mà giao tiền vào trong tay ngươi, sau này ai còn dám tìm ngươi để đòi nợ cơ chứ?

Nhưng là bọn họ lại không thể không giao ra, cũng không dám không giao. Cái tên này nắm trong tay đại quyền quyết định sự sống chết của bọn họ, có quỷ mới biết sau này

hắn có lấy chuyện công báo tư thù ra tay hạ độc thủ hay không? Nghe nói tên này mới đến Thủy Hành Cung mà đã giết sạch hơn một ngàn người của phủ nào đó không chừa một ai. Giết sạch sành sanh luôn!

Cả bọn đều thành thật ngoan ngoãn lấy ra 9 chiếc nhẫn trữ vật mà Đào Thanh Ly vừa mới phát đặt vào tay Miêu Nghị.

Chín trăm ngàn kim tinh đến tay! Miêu Nghị liền thu vào túi. Hắn cũng không dự định sẽ trả lại cho bọn họ, bỡi vì lão thái bà quá keo kiệt mà, cũng không phát mấy món bảo vật cho mọi người phòng thân, số tiền còm này thì làm được cái quái gì? Phát cho mỗi người nhiêu đây tiền thì dẹp tan được nguy hiểm? Đùa cái quái gì thế?

Hắn hơi hoài nghi là lão thái bà này cũng không trông chờ bọn hắn sẽ làm nên chuyện gì,nếu không làm chuyện đại sự như vậy, không đến nổi đi phái vài con tôm tép như bọn hắn ra mặt đâu.

Chuyện đánh giết đã có người khác đi làm sao? Các ngươi nghĩ lão tử là người ngu à?

Đây là đang nói rõ Thiên Ngoại Thiên bên kia vẫn còn hậu chiêu, chắc chắn ngầm sắp đặt những nhân mã khác, dựa vào bọn chúng quả thực là trò đùa, xem ra bọn chúng cũng chỉ giữ vai trò trinh sát mà thôi.

Vậy thì số tiền này mình nên thu lại để chuẩn bị mấy tờ phù triện phòng thân thôi, xem ra mấy vị phủ chủ kia cũng không nghèo đến mức không có đủ tiền ăn cơm đâu.

- Tất cả mọi người đều về đất của mình, sớm chuẩn bị trước!

Miêu Nghị vừa nói xong, thú cưỡi của hắn đã lao đi, chỉ còn khói bụi.

Ngay cả mấy câu ứng phó cho quacũng không thèm nói, cứ thế cầm tiền chạy rồi sao?

Cả chín vị phủ chủ đều lạnh lòng, họ không ngờ lại phải đem mạng của mình giao phó vào trong tay loại người như vậy!

Chín người cùng quay đầu nhìn về Thủy Hành Cung trên đỉnh núi, nhưng mà cảm thấy bó tay vì chuyện này có đi tố cáo thì cũng vô dụng mà thôi...

Vừa về tới Thủy Vân phủ, nhảy xuống thú cưỡi, Miêu Nghị trực tiếp dẫn Thiên Nhi, Tuyết Nhi đi gặp Yêu Nhược Tiên.

Xông vào đình viện, thấy Hắc Thán vẫn nằm ngáy khò khò ở dưới mái hiên, Miêu Nghị cảm thấy ngứa mắt bước tới đá 2 đá thật mạnh vào mông nó:

- Cái con mập, dậy đi. Đừng ngủ nữa!

Không hiểu sao nó vẫn ngủ như chết,dù có đá mạnh hơn nữa cũng không phản ứng, khiến hai nữ nhìn mà tặc lưỡi không nói nên lời.

Trong phòng, Yêu Nhược Tiên đang vẽ vẽ họa họa ở trên bàn, không biết là đang vẽ cái gì, người bình thường cũng nhìn không hiểu.

Nghe động tĩnh ở bên ngoài, Yêu Nhược Tiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Miêu Nghị đá Hắc Thán độc như vậy, trợn mắt nhìn hắn, gầm gừ quát:

- Ngươi lại chạy tới đây để làm cái gì?

- Lão yêu quái! Lần này ta gặp phải rắc rối lớn rồi, có khả năng là nguy hiểm đến tính mạng!

Chưa được sự đồng ý, Miêu Nghị đã lao thẳng vào phòng.

Trong nháy mắt, 1 chiếc bảo giản đã xuất hiện trong tay Yêu Nhược Tiên,vung roi chỉ thẳng:

- Ai cho phép ngươi vào đây? Ngươi gặp nguy hiểm đến tính mạng thì liên quan gì đến ta, cút!

Mẹ kiếp!

Đây là địa bàn của ta chứ có phải của lão đâu? Tu vi cao thì giỏi lắm sao?

Chờ ngươi luyện pháp bảo cho Triệu Phi cùng Ti Không Vô Úy xong rồi thì ta phải kêu 2 tên kia tới để chỉnh ngươi một trận ra hồn!

Trong lòng Miêu Nghị thầm nói như thế. Nhưng khi hắn nghĩ lại liền cảm thấy không ổn.

Mình có thể sống sót trở về từ Lưu Vân Sa Hải hay không thì vẫn còn chưa thể biết được. Nhỡ chết thật ở nơi quỷ quái đó thì sao? Làm gì còn có cơ hội để thấy người khác chỉnh lão già này.

Miêu Nghị không cút, thở dài nói:

- Ta thật sự gặp rắc rối rồi, phía trên phái ta đi làm nhiệm vụ bí mật chó má nào đó ở Lưu Vân Sa Hải...

Trước đó, Đào Thanh Ly đã giao phó nhiều lần là nếu như để lộ ra bí mật này thì sẽ giết không tha. Miêu Nghị không lo lắng gì cả, hắn vừa đến đây liền trút ra hết, hơn nữa còn tiết lộ sạch trơn luôn, hắn kể lại một cách chi tiết và toàn bộ những chuyện mà Đào Thanh Ly đã cho biết, không có giấu diếm bất kì điều gì với Yêu Nhược Tiên.

Miêu Nghị không thèm quan tâm nhiều như vậy, hắn tin tưởng không có người nào ở đây sẽ để lộ thông tin ra ngoài. Nguyên nhân chính là hắn không thể không nói rõ ràng. Hắn gần như không biết gì cả về Lưu Vân Sa Hải, cần phải thỉnh giáo với Yêu Nhược Tiên về chỗ này.

Trước kia, hắn đã sớm nghe Hoắc Lăng Tiêu nói Yêu Nhược Tiên đã từng sống ở Lưu Vân Sa Hải,xem ra lão già này có nhiều kinh nghiệm, chuyện không nói rõ ràng,

làm sao Yêu Nhược Tiên có thể chỉ điểm đúng đường được? Nếu hơi có chút sai lầm, thì chính là đang đùa giỡn với tính mạng của mình.

Bán mạng cho Tiên thánh?

Có quỷ mới biết Tiên Thánh ngươi là ai.

Ngươi tôn kính người ta đã lâu, người ta lại không có chút tình cảm gì với ngươi, có cần bán mạng cho loại người này hay không?

Nguyện ý làm thuộc hạ bán mạng cho người ta có đến ngàn vạn người, không thiếu một người như ngươi!

Thiên Nhi, Tuyết Nhi vừa nghe hắn lại phải đi Lưu Vân Sa Hải, đã kinh hãi đến mức há hốc cả mồm.

- U Minh long thuyền sao? U Minh long thuyền lại xuất hiện nữa sao?

Yêu Nhược Tiên đâm ngược bảo giản trong tay vào trên mặt bàn, trầm ngâm một hồi không nói, không có ý động thủ với Miêu Nghị.

Miêu Nghị hỏi:

- Ông đã từng nhìn thấy nó chưa?

Yêu Nhược Tiên lắc đầu nói:

- Nghe đến thì nhiều, nhưng chưa thấy qua. Nhưng ta có thể khẳng định ở Lưu Vân Sa Hải thật sự có cái thứ quỷ U Minh long thuyền này. Nếu hỏi vì sao mà ở cái nơi chim không ỉa kia vẫn có cả đống người tụ tập, thì nguyên nhân lớn nhất chính là nơi đó có chiếc quỷ thuyền kia.

Miêu Nghị đi tới trước bàn, thuận tay kéo ghế rồi ngồi xuống, ngắm nghía hình vẽ quái đản hoa mắt trên bàn, ngẩng đầu hỏi:

- Nghe nói trên U Minh long thuyền chứa đầy bảo vật đến từ Đại thế giới, là thật hay giả vậy?

Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng rất thể thiếp, di chuyển cái ghế vào sau lưng Yêu Nhược Tiên. Yêu Nhược Tiên cũng đã quên mất chuyện lão muốn đánh Miêu Nghị, ngồi xuống theo quán tính, lão lắc đầu một cách chậm rãi rồi nói:

- Ta cũng đã từng đi khắp Lưu Vân Sa Hải trong một thời gian ngắn để tìm kiếm nó, cũng hy vọng được chiêm ngưỡng đến phong thái của U Minh long thuyền. Nhưng ngay cả 1 cái bóng quỷ cũng không tìm được. Ta đã nghe qua toàn bộ chút ít tin đồn vu vơ, truyền thuyết thật thật giả giả. Tóm lại là phóng đại cỡ nào cũng có, khiến ngươi không rõ thiệt giả. Tuy có rất nhiều người đều nói là đã nhìn thấy tận mắt, nhưng khi miêu tả ra thì đều không giống nhau. Về sau chứng minh được không ít kẻ đều là ba hoa loè thiên hạ. Bất quá, có thể là quỷ thuyền kia thật sự đến từ Đại thế giới. Còn chuyện nó có tràn đầy bảo vật hay không thì ta cũng không biết. Có người nói không, cũng có kẻ nói có. Làm sao phân biệt được cái gì là thật và cái gì là giả.

Miêu Nghị tò mò hỏi:

- Tại sao lại cho rằng nó có thể đến từ Đại thế giới vậy?

Yêu Nhược Tiên bảo:

- Quỷ thuyền kia xuất hiện là ở sau khi Vạn Trượng Hồng Trần xuất hiện. Điều này thì có thể khẳng định. Theo truyền thuyết, sáu thánh là nhân chứng cho lần đầu tiên xuất hiện của nó. Chính vì những người đó chiếm được tu luyện công pháp đến từ trên quỷ thuyền mới có sáu thánh của ngày nay. Có tin đồn Tiên thánh Mục Phàm Quân cùng Ma thánh Vân Ngạo Thiên vốn là một đôi tình lữ, bởi vì thứ gì đó trên thuyền mới trở mặt với nhau. Nhưng cũng có truyền thuyết nói công pháp tu luyện của sáu thánh đến từ Vạn Trượng Hồng Trần. Chuyện này thì ta không biết, chỉ có bản thân sáu thánh mới rõ ràng. Tóm lại mặc kệ là cái gì truyền thuyết cũng đều khẳng định rằng quỷ thuyền kia xuất hiện sau Vạn Trượng Hồng Trần.

- Quỷ thuyền? Không phải là thuyền rồng sao?

- Ta chỉ nói thế thôi, tuy có nhiều tin đồn, song chỉ có 2 ý kiến hơi đáng tin. Một cái nói quỷ thuyền là một pháp bảo đến từ Đại thế giới, tựa như u linh lúc ẩn lúc hiện. Ta tương đối tin tưởng ý kiến này. Vì nếu không phải pháp bảo, một chiếc thuyền lớn như thế, nhiều người nhìn thấy như thế thì tại sao người ta lại tìm không ra? Quỷ dị khác thường như vậy, không phải là quỷ thuyền thì còn có thể là cái gì? Còn có một ý kiến kể về một đám người bị trói bởi dây xích sắt để kéo con thuyền rồng tràn đầy bảo vật này bập bềnh trong mỗi đêm mỗi ngày. Ta thì không tin, nhưng cũng có nhiều người kiên trì cái ý kiến này.

- Vì cái gì nhiều người kiên trì cái ý kiến này?

Miêu Nghị hỏi.

Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng tò mò, vểnh lỗ tai lên để lắng nghe. Loại chuyện hiếm lạ cổ quái này luôn dễ dàng khơi dậy sự tò mò của con người.

- Đó là năm vạn năm trước, quỷ thuyền lại xuất hiện. Cũng chính vào lần đó, phần lớn người ở Tu luyện giới tin chắc rằng U Minh long thuyền là tồn tại. Mà trước sau lần đó đều là các loại suy đoán thêm mắm thêm muối, không phân biệt được thật hay giả. Nghe nói trong lần ấy, có rất nhiều người nhìn thấy tận mắt, hơn nữa sáu thánh cũng đánh một mẻ lớn vì cướp đoạt bảo vật trên thuyền, huyên náo đến kinh thiên động địa. Không ít kẻ cũng muốn cướp lấy bảo vật trên thuyền, nhưng lại bị giết gần hết bởi một nhóm người thủ hộ U Minh long thuyền. Nhóm người này bị dây xích sắt buộc lấy nhưng vẫn thể hiện sức mạnh kinh khủng. Qua số lượng người sống sót ít ỏi là biết. Ở thời điểm ấy, có vẻ như tu vi của sáu thánh vẫn còn chưa nổi bật, không đủ để leo lên quỷ thuyền, chỉ có thể trơ mắt nhìn quỷ thuyền đi mất mà thôi. Nếu sự thật là vậy thì lại mâu thuẫn với truyền thuyết công pháp tu luyện của sáu thánh đến từ trên quỷ thuyền. Ngay cả thuyền đều không lên được, thì làm sao mà sáu thánh có thể lấy được tu luyện công pháp trên thuyền cơ chứ? Hơn nữa cái ý kiến này cũng quá mức vớ vẩn. Một đoàn người có tu vi cao như vậy mà lại cam tâm làm nô lệ, còn ngoan ngoãn kéo thuyền rồng lênh đênh khắp nơi sao? Cho nên ta vẫn nghiêng về ý kiến quỷ thuyền là pháp bảo.

Miêu Nghị suy nghĩ đến sững sờ, vẫn không có cách đưa ra kết luận cái nào thật cái nào giả, hỏi:

- Tóm lại có thể xác nhận nếu công pháp tu luyện của sáu thánh không đến từ Vạn Trượng Hồng Trần thì tức là đến từ U Minh long thuyền. Là như thế phải không?

- Cái này thì khẳng định được.Vì trước đó, người tu luyện trong Tu luyện giới hoàn toàn không có khái niệm tu luyện thần tốc nuôi giữ tín đồ để thu thập nguyện lực, cho nên khi đó giới tu luyện đều là thiên hạ của những lão già kia. Mà phương pháp tu luyện thu thập nguyện lực từ tín đồ được truyền bá ra từ trong tay sáu thánh, khiến sáu người nổi lên một cách nhanh chóng. Đến khi những lão già kia muốn theo phong trào cướp đoạt nguyện lực trong thiên hạ thì đã muộn rồi. Không áp chế nổi sáu người kia nữa. Mà phương pháp tu luyện kia không có khả năng tự nhiên sinh ra, lại bị sáu thánh cùng nắm giữ. Cho nên mười phần đến chín nếu không liên quan đến Vạn Trượng Hồng Trần thì chính là liên quan đến U Minh long thuyền, chắc không sai được đâu.

Rầm! Miêu Nghị đập bàn một cái

- Hoá ra tất cả truyền thuyết đều không có cái nào tin được! Cái thuyền rồng quỷ thuyền gì đó cũng không liên quan gì đến ta cả. Chỉ có điều, Lưu Vân Sa Hải nguy hiểm đến thế mà Yêu tiền bối lại đã từng đi qua. Vậy xin truyền thụ chút kinh nghiệm để bảo vệ tánh mạng đi!

Yêu Nhược Tiên cười giễu cợt một tiếng, vốn không muốn để ý tới hắn, để hắn ngồi hóng mát đi, nhưng đối diện với ánh mắt ai oán như sắp làm quả phụ của Thiên Nhi, Tuyết Nhi thì khóe miệng của lão đã không nhịn được mà hung hăng giật một cái. Lão trừng Miêu Nghị rồi mới tức giận nói:

- Có ai nói Lưu Vân Sa Hải nguy hiểm đâu chứ? Ngươi chưa đi qua, làm sao biết là có nguy hiểm?

- Ngươi không phải là đã đi rồi sao?

Miêu Nghị đứng lên, chắp tay thi lễ nói:

- Ta thừa nhận, ở trước kia đã có nhiều nơi đắc tội. Ngươi đại nhân đại lượng không so đo với tiểu nhân. Loại chuyện này cũng không thể nói đùa đâu! Sẽ làm chết người đó. Nơi bị mọi người đều nói là nguy hiểm thì làm sao có thể không nguy hiểm cho được?

Yêu Nhược Tiên hừ lạnh:

- Nguy hiểm cũng tùy vào từng đối tượng thôi. Tu sĩ phía chính quyền của 6 nước đi đến đó dĩ nhiên gặp nguy hiểm. Chỗ kia quả thực chính là nơi trục xuất tu sĩ của sáu nước, không đếm được có bao nhiêu người lòng mang oán hận đối với tu sĩ phía chính quyền của 6 nước. Ngươi ở phía chính quyền, hầu hết những người bên cạnh cũng đều là người phía chính quyền. Tất nhiên họ đều nói cho ngươi biết là nơi đó rất nguy hiểm. Ngươi phải nhớ rõ, sau khi đến đó thì tuyệt đối không được lộ cái đuôi phủ chủ ra. Nếu ngươi không làm được, ta cam đoan ngươi sẽ bị chết rất thảm. Còn có, người nơi đó nghèo điên rồi, nên ngươi tuyệt đối không được khoe của. Ở đó, vì tài nguyên cho việc tu luyện thì chuyện gì cũng đều làm được, không có quy tắc nào đáng nói cả, nhưng cẩn thận một chút là được thôi.

Miêu Nghị nói đầy vẻ khiếp sợ:

- Thế này mà còn nói là không nguy hiểm sao?

Yêu Nhược Tiên đáp lại một cách lạnh nhạt:

- Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm không hóa giải được, thì ngươi cứ đến 'Khách sạn Phong Vân ' đi!

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.