Chương trước
Chương sau
Đối với tu sĩ mà nói, hết năm này qua năm khác, thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt lại một năm trôi qua đi, chuyện tuế chước năm trước của Trấn Quý Điện xảy ra giống như mới ngày hôm qua.

Tuế chước lần này, vô luận là Miêu Nghị hay là Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đều không đi. Bọn hắn truyền tin trước về cho điện chủ, minh xác báo cho điện chủ biết là muốn tạm thời tránh mặt Từ Kính Tùng, miễn cho gặp mặt nhau lại lúng túng, Thân Hoài Tín cũng chuẩn y rồi.

Tam phủ bên này đều phái một đội nhân mã đi áp tải, đợi cho tuế chước trở về, Miêu Nghị cho đòi Mộc Thái Lai cùng Hồ Đức Phúc dẫn đội tới hỏi.

Trong sảnh chính, Miêu Nghị xem qua biên nhận tuế chước do hai người mang về xong, tùy ý giơ tay lên một cái, tỏ ý hai người ngồi xuống nói chuyện, thuận miệng hỏi:

- Lần này tuế chước có thể coi như là thuận lợi?

Hai người cùng trả lời:

- Hết thảy thuận lợi!

Miêu Nghị hỏi:

- Ba vị Hành tẩu không có làm khó các ngươi?

Hai người đều lắc đầu:

- Chúng tôi trước khi đi cũng từng lo lắng chuyện này, sợ sẽ phụ lòng phó thác của phủ chủ. Nhưng mà ba vị Hành tẩu không nói tiếng nào, bọn ti chức chuyến này tương đối thuận lợi.

- Vậy thì tốt!

Miêu Nghị gật gật đầu, lại hỏi:

- Từ hành tẩu thương thế thế nào rồi?

Có chuyện hảo tâm quan tâm tới thương thế của đối thủ? Hai người nhìn nhau, Mộc Thái Lai trả lời:

- Dù sao đã qua thời gian một năm, cho dù từ từ điều dưỡng cũng gần như khỏi hẳn rồi, xem ra dường như đã không còn đáng ngại!

Miêu Nghị ít nhiều cũng cả kinh, hỏi:

- Cái tay cụt kia của hắn đã khôi phục rồi sao?

Thì ra là quan tâm đến cái này, nghe nói cánh tay của Từ hành tẩu chính là bị cái vị trước mắt này dùng một kiếm chém rớt! Mộc Thái Lai trả lời:

- Cái đó thì không có, tay cụt vẫn như cũ!

Miêu Nghị lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Với bản lĩnh của đối phương như thế, đánh một trận đã bị trọng thương, đoán chừng không hoàn toàn khôi phục thì sẽ không dám tới gây phiền toái...

Trấn Quý Điện. Trấn Quý thành, một thành lớn với số lượng năm trăm vạn (5 triệu) người, chính là thành trực thuộc của Trấn Quý Điện điện chủ Thân Hoài Tín.

Một chỗ đất yên lặng bên trong thành có dựng phân hội của Tiên Quốc Thương Hội. Bên trong tĩnh thất tiếp khách, sau khi trả tiền xong, Từ Kính Tùng mở ra một cái hộp ngọc, bên trong nằm lặng một gốc tinh hoa tiên thảo dài nửa thước.

Một năm nay, chính xác đúng như Mộc Thái Lai bẩm báo với Miêu Nghị như vậy, ngoại trừ cái cụt tay kia, những thương thế khác đều đã không việc gì.

Sau khi xác nhận không lầm, Từ Kính Tùng đóng hộp ngọc lại. Thu vào trong người, rồi nhìn về phía nam nhân mặt trắng không râu ở đối diện, cất giọng nhàn nhạt hỏi:

- Chử Triết Huy, lần này vì sao muốn ta đặc biệt đến đây một chuyến? Chẳng lẽ là ngại mua bán nhỏ rồi, không mời nổi Chử huynh?

Chử Triết Huy ở phía đối diện nhanh chóng chắp tay nói:

- Từ hành tẩu nói lời này khiến cho Chử mỗ không đất dung thân rồi. Một gốc tinh hoa tiên thảo nếu mà cũng gọi là mua bán nhỏ, vậy thiên hạ mua bán nhỏ không phải là quá nhiều rồi hay sao? Lần này thỉnh cầu Từ hành tẩu đến đây, chính là có người muốn gặp mặt Từ hành tẩu, để bàn chuyện một khoản mua bán khác.

Từ Kính Tùng liếc một vòng từ phải qua trái, bên trong tĩnh thất giao dịch không có bất kỳ điều gì dị thường, nhàn nhạt à một tiếng, hỏi:

- Không biết là cao nhân phương nào cần nói chuyện với cùng Từ mỗ bàn chuyện mua bán gì?

- Từ hành tẩu xin chờ một chút! Ta bây giờ sẽ đi mời tới ngay.

Chử Triết Huy chắp tay cáo lỗi một tiếng, nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Từ Kính Tùng một mình chờ một hồi, lại thấy cửa tĩnh thất mở ra, một vị phụ nhân tóc mây vấn cao váy lưới màu đen đi vào, xoay người đóng cửa lại, mới nhẹ nhàng đi tới ngồi ở phía đối diện với hắn.

- Chẳng lẽ Chử Triết Huy muốn ta chờ chính là Tô chưởng quỹ? Nếu như là Tô chưởng quỹ, đều là chỗ quen biết đã lâu rồi, cần gì phải ra vẻ thần bí như vậy!

Từ Kính Tùng xùy một tiếng, coi như là đã biết vị phụ nhân trước mắt, chính là chưởng quỹ của Trấn Quý thành thương hội, tên là Tô Yên Nhiên, song phương cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt.

Tô Yên Nhiên cười nói:

- Chính là ta, chỉ vì có một số việc không hợp quy củ của thương hội, đó là nguyên nhân không thể không không cẩn thận một chút.

- Đừng có mà quỷ dị hề hề như vậy, có lời gì nói thẳng ra đi!

Từ Kính Tùng hơi có chút không nhịn được phiền, thương hội cùng thế lực địa phương luôn luôn nước giếng không phạm nước sông, không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì.

Tô Yên Nhiên kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ Chử Triết Huy không có nói cho Từ hành tẩu, Yên Nhiên là muốn làm một vụ mua bán cùng Hành tẩu hay sao?

- Tô chưởng quỹ, trước mặt người sáng mắt không cần ra dấu, muốn mua bán cái gì, giữa ta và Chử Triết Huy đều có thể tiến hành được, không đáng kinh động tới Tô chưởng quỹ, ngài rốt cuộc là muốn làm gì?

- Từ Hành tẩu không khỏi quá võ đoán rồi. Yên Nhiên đích thật là cần phải làm một vụ mua bán cùng Từ hành tẩu.

Tô Yên Nhiên đưa ngón tay ngọc, chỉ về phía ống tay áo trống không của Từ Kính Tùng, xác nhận:

- Làm một vụ mua bán có thể khiến cho tay cụt của Từ hành tẩu mọc trở lại.

Từ Kính Tùng ánh mắt hơi lập lòe, cười hắc hắc nói:

- Vậy quả thật cần phải chăm chú lắng nghe, rốt cuộc là mua bán cái gì mà có thể khiến cho tay cụt của Từ mỗ mọc trở lại.

Tô Yên Nhiên thở dài:

- Ai! Tao ngộ của Từ hành tẩu ta cũng nghe nói rồi, Yên Nhiên có chút kỳ quái, Từ hành tẩu chẳng lẽ không muốn báo thù cụt tay hay sao?

Nhắc tới chuyện này Từ Kính Tùng tự nhiên không cao hứng nổi, sắc mặt trầm xuống:

- Ta báo hay không báo mối thù bị cụt tay có quan hệ gì cùng ngươi?

Tô Yên Nhiên cười nói:

- Nếu như Từ hành tẩu là bởi vì có quan hệ về mặt chính quyền không tiện báo thù này, thì có người nguyện ý giúp Từ hành tẩu báo đại thù này! Trừ khử ba người Miêu Nghị, Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy Giúp giúp cho ngươi!

- Còn có chuyện tốt này sao?

Từ Kính Tùng hừ hừ cười lạnh một tiếng.

Tô Yên Nhiên chỉ chỉ nhẫn trữ vật trên tay mình nói:

- Chỉ là một gốc cây tiên thảo ngàn năm nhỏ nhoi, muốn khôi phục tay đứt tận bả vai của ngươi đó sợ là có chút khó khăn. Nếu là có một gốc tiên thảo đạt tinh hoa vạn năm, hoặc là hai viên 'Hoàn Tục Linh Đan', xem ra có thể thoắt cái là giúp cho ngươi khôi phục tay cụt lại. Có người biết Từ hành tẩu kiên nhẫn từ từ khôi phục như thế, suy đoán Từ hành tẩu có thể là trong túi eo hẹp, sở dĩ nguyện trợ giúp Hành tẩu giúp một tay.

- Ta đây cũng muốn hỏi một chút là vị nào mà hảo tâm như vậy?

- Cái này à! Thật ra thì không tiện tiết lộ.

Từ Kính Tùng cũng không phải người ngu, lắc đầu nói:

- Ta không tin có chuyện tốt một cách vô duyên vô cố, nói thẳng ra đi, cần ta trả giá cái gì?

Tô Yên Nhiên hơi nghiêng người về phía trước, tựa sát bàn, thấp giọng nói:

- Chỉ cần Từ hành tẩu tìm cớ đưa ba người ra khỏi lãnh thổ của tiên quốc là được. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người giúp ngươi động thủ trừ đi bọn họ.

Từ Kính Tùng nhướn nhướn mày, lập tức đoán được kẻ muốn trừ khử ba người Miêu Nghị không dám xúc phạm quy tắc của chính quyền. Cần phải biết ba người Miêu Nghị đều là phủ chủ thay mặt tiên thánh trấn giữ một phương, trong nội cảnh thống trị ngàn vạn tín đồ, cũng không phải là tiểu nhân vật tầm thường. Nếu như ở trong lãnh thổ của tiên quốc bị giết một cách không bình thường, lập tức sẽ là đại sự thọc phá tới trời, có thể khiến cho việc tra xét kéo dài từ trên xuống dưới, tra ra cho đến cùng, nếu không tra xét rõ ràng chắc sẽ không dừng tay. Đối phương hiển nhiên hiểu biết quan hệ lợi hại này, cho nên không dám khinh cử vọng động.

Từ Kính Tùng hừ hừ nói:

- Người ta căn bản không để ta ở trong mắt, ta nào có bản lãnh khiến cho bọn họ ra khỏi lãnh thổ của tiên quốc chứ.

- Lời này không chính xác. Chỉ cần Từ hành tẩu nguyện ý phối hợp, tự nhiên sẽ có người ở ngoài bố cục, sáng tạo điều kiện thích hợp để giúp Từ hành tẩu lên tiếng chỉ định ba người bọn hắn đi.

- Thứ cho Từ mỗ ngu muội, nghĩ không ra có thể có bố cục gì có thể dễ dàng giúp ta chỉ định ba người bọn hắn đi ra ngoài biên giới.

Tô Yên Nhiên đột nhiên truyền âm nói:

- Nếu nói, 'U Minh Long Thuyền' trong truyền thuyết tái hiện ở Lưu Vân Sa hải, cần phái một số nhân thủ tinh anh giỏi việc đi đến đó theo dõi và tra xét thì sao...

Từ Kính Tùng sửng sốt, đắn đo nói:

- Ta có lý do gì chỉ định ba người bọn hắn?

- Thí dụ như vừa khéo chỉ định đến chỗ các ngươi, hi vọng các ngươi phái chọn người đi.

Tô Yên Nhiên mặt lộ vẻ quỷ dị, đột nhiên cười nói:

- Thứ cho ta nói thẳng, mảnh đất này tu sĩ có thể coi là thông minh lanh lợi có khả năng cũng không nhiều lắm. Ba tên kia mới trở về từ Tinh Túc Hải, quá thích hợp rồi, chẳng lẽ cái này cũng chưa tính là viện cớ tốt để cho Từ hành tẩu mượn nhờ hay sao? Chỉ cần Từ hành tẩu nghĩ thêm một chút biện pháp, kẳn không phải là việc khó gì.

Từ Kính Tùng đang đắn đo nhưng lại bỗng nhiên cả kinh, đây rốt cuộc là người nào muốn đẩy ba người Miêu Nghị vào chỗ chết, tung lời đồn về Lưu Vân Sa hải không đáng sợ, mấu chốt là có thể khiến cho phía trên chỉ định phía bên mình phái người đi. Người có năng lượng hoạt động như thế, theo lý thuyết giết chết ba người Miêu Nghị không khó, trực tiếp sai khiến đi một địa phương nguy hiểm nào đó không phải là xong rồi hay sao, cần gì phải hao tốn quanh co như thế? Điều này không khỏi quá không hợp với lẽ thường rồi.

Sự tình quá mức quỷ dị, Từ Kính Tùng có chút không rét mà run. Đối phương có năng lượng bực này, sau này có khi nào sẽ giết bản thân mình diệt khẩu không?

Đi sâu hơn vào để bàn nữa quả có chút nguy hiểm, hắn lập tức đứng dậy cười lạnh nói:

- Ta muốn trừ đi ba người bọn hắn không cần phí sức như thế. Nếu muốn báo thù ta sẽ động thủ, Từ mỗ thích tự ra tay, khoái ý ân cừu hơn! Lời ngày hôm nay coi như ta không nghe không thấy. Ta cũng sẽ không nói với đối với bất kỳ người nào, cáo từ!

Tô Yên Nhiên còn chưa kịp phản ứng hiểu kịp là lời của mình đã dọa sợ đối phương rồi, nghe hắn nói muốn tự bản thân mình ra tay báo thù, ngược lại cũng đứng dậy theo cười nói:

- Ta thật là phải đợi tin tức tốt từ Từ hành tẩu. Nếu như sự tình bất lợi, Từ hành tẩu còn có thể tùy lúc tới đây tìm ta, Yên Nhiên tùy thời cung kính chờ đợi.

Từ Kính Tùng không muốn nói nhiều hơn nữa về chuyện này. Hắn muốn lấy mạng ba người Miêu Nghị, nhưng không muốn đem mạng của mình bù đắp luôn vào. Người của thương hội đột nhiên ra mặt giúp bản thân mình báo thù, còn biến thành quỷ dị như vậy, ngẫm lại cảm thấy rợn người, có chút e sợ tránh còn không kịp, cho nên càng đi nhanh hơn...

Đảo mắt lại, hơn hai năm nữa trôi qua, Miêu Nghị ngồi xếp bằng bên trong tĩnh thất, trên mặt nở nụ cười, mi tâm lóe ra Tam phẩm Thanh Liên.

Không ngoài dự liệu, hắn đã đột phá đến tam phẩm, luyện hóa Nguyện Lực châu tốc độ lần nữa từ mỗi ngày bốn viên tăng lên tới 5 viên. Mà đột phá đến Thanh Liên tứ phẩm dự tính Nguyện Lực châu cần thiết cần phải đạt đến 10240 viên, xem ra năm năm rưỡi sau mới có thể được như mong muốn.

Sau khi hiểu rõ trong lòng, hắn trực tiếp bỏ một vốc Nguyện Lực châu vào trong miệng, tiếp tục trong tu luyện...

Năm năm sau, một ngày nào đó, cách ngày Miêu Nghị dự tính bản thân mình đột phá Thanh Liên tứ phẩm đã không xa rồi, nhưng phía ngoài lại vang lên thanh âm của Thiên Nhi:

- Đại nhân!

Miêu Nghị chậm rãi mở mắt hỏi:

- Chuyện gì?

Nghe được lời đáp của hắn, Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở ngoài cửa mới đi vào, tỏ ra do dự không thể quyết.

Miêu Nghị trong lòng chợt co thắt lại, nhanh chóng thu công, thòng chân xuống giường, hỏi:

- Phía ngoài xảy ra chuyện gì sao?

Hai người lắc lắc đầu, Tuyết Nhi nói:

- Văn Phương đã tới, vừa rồi mới đi.

Miêu Nghị còn tưởng rằng là ba vị ở Trấn Quý Điện bên kia lại đang chơi trò mèo gì đó, thì ra là Văn Phương đến rồi, còn tưởng là chuyện gì, nhưng mà ngẫm nghĩ lại có chút không đúng, Văn Phương đến đáng cho hai người quấy rầy bản thân mình bế quan tu luyện sao? Hắn không khỏi buột miệng hỏi:

- Làm sao rồi hả?

Thiên Nhi trả lời:

- Văn Phương nói đến một chuyện với chúng tôi, chúng tôi không hề biết nàng ấy là cố ý nói, hay là có ý tiết lộ, cũng không biết có phải là do chúng ta suy nghĩ quá nhiều rồi hay không.

Miêu Nghị cảm thấy kỳ quái hỏi:

- Nàng ấy nói cái gì vậy?

Tuyết Nhi nói tiếp:

- Nàng nói Triệu Phi đại nhân cùng Tư Không đại nhân bên kia đều tìm đến nàng mua ba viên 'Vô Ưu quả'."

Miêu Nghị hơi ngẫm nghĩ, chậm rãi gật đầu nói:

- Hai người bọn họ đều có tu vi Thanh Liên cửu phẩm, xem ra đều đến lúc chuẩn bị đột phá đến Hồng Liên cảnh giới rồi. Điều này rất bình thường a, người bình thường đột phá đến Hồng Liên cảnh giới đều cần Vô Ưu quả, chẳng qua là có người dùng ít, một viên là đủ rồi, có người dùng nhiều, thường thì ba viên cũng đã đủ. Chuyện này các ngươi chắc là biết rõ, có cái gì kỳ quái đâu?

Thiên Nhi lắc đầu nói:

- Đại nhân, trọng điểm không phải cái này. Nàng từ trên người hai vị đại nhân đó nhân tiện nhắc tới Yến Bắc Hồng Yến đại nhân, nói là mới trở về từ bên chỗ Yến đại nhân, nói tình huống Yến đại nhân mua Vô Ưu quả có chút kỳ quái...

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.