Chương trước
Chương sau
- Rốt cục cách xa địa phương lo lắng đề phòng kia rồi!

Vừa dẫn đội chạy ra cảnh nội Thủy Vân phủ, nguyên sơn chủ Hồng Động sơn Thủy Vân phủ Trình Hải Lượng thở phào nhẹ nhõm lên tiếng.

Quay đầu lại nhìn một chút cảnh nội Thủy Vân phủ mình đã ở nhiều năm, trên mặt Trình Hải Lượng lại có vẻ bi thương nhàn nhạt. Nhưng y thật sự bị Miêu Nghị dẫn dắt đánh giết như vậy làm cho sợ hãi, quả thật là giết người không nháy mắt. Thật nhiều đồng liêu như vậy, Miêu Nghị ra lệnh một tiếng nói chém liền chém, hiện tại nhớ tới tình cảnh bao nhiêu máu đổ ra từ những cái cổ không đầu, thủ cấp lăn lông lốc nhiều vô kể dưới đất, y vẫn cảm thấy da đầu tê dại, làm hại sau đó y vừa nhận được pháp chỉ Thủy Vân phủ gởi tới lập tức giật mình kinh hãi.

Có lẽ là do gần đây y ngoan ngoãn nghe lời, lần này điều động nhân mã cảnh nội Trấn Quý điện, Miêu đại phủ chủ lại khai ân thả y rời đi Thanh Mộng phủ nhậm chức. Đồng thời còn để cho y dẫn theo ban bệ của mình, mười lộ động chủ, Hành Tẩu và Chấp Sự dưới quyền. Không tới nỗi sau này vất vả không có nhân mã thân tín dưới tay mà dùng, như vậy đi nhậm chức cũng có thể bớt đi không ít phiền phức.

Trước còn tưởng rằng đang nằm mơ, hoặc nói là sợ Miêu Nghị dọc đường đổi ý, y vừa nhận được pháp chỉ có thể nói là lập tức triệu tập nhân thủ nhanh chóng rời đi. Dọc trên đường đi không dám dừng lại chút nào, cho đến khi rời khỏi cảnh nội Thủy Vân phủ mới cảm thấy yên tâm hơn.

Thấy trên mặt bộ thuộc và đám thị nữ phía dưới đi theo lộ vẻ buồn bã, Trình Hải Lượng lại phấn chấn tinh thần, vung tay lên nói với mọi người:

- Các huynh đệ, đã rời khỏi Thủy Vân phủ rồi, cuộc sống sau này cũng không cần quá lo lắng đề phòng nữa. Đi Thanh Mộng phủ bái kiến phủ chủ cầm pháp chỉ bổ nhiệm, sau khi tới địa bàn của mình sẽ buông lỏng nghỉ ngơi một chút, tiếp tục lên đường!

Mọi người nghe vậy cũng phấn chấn tinh thần, cùng nhau hô to:

- Thề chết theo Đại nhân!

- Đi!

Trình Hải Lượng vung tay lên, dẫn dắt mọi người chạy nhanh đi…

-----------

Miêu Nghị giở trò quỷ gì vậy, lại một sơn chủ tới nữa? Thanh Mộng phủ ta điều đi nhân mã một sơn, chỉ cần một vị sơn chủ, hắn cho ta nhiều sơn chủ như vậy làm gì? Hơn nữa, sơn chủ trên địa bàn ta cũng là ta bổ nhiệm, phải dùng người ngươi phái tới sao!? Cho dù là ta nể mặt ngươi, ngươi cũng không cần đưa tới một lần nhiều như vậy…

Được thủ hạ thông báo sơn chủ Thủy Vân phủ Hồng Động sơn Trình Hải Lượng cũng dẫn dắt nhân mã tới nhậm chức, phủ chủ Hứa Huy Hoàng cau mày một cái, chợt khoát tay nói:

- Không gặp, để cho y chờ đi, trước tiên ta phải hỏi Trấn Quý điện đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ là có biến động khác không kịp thời truyền đạt chỉ ý cho ta?

Phủ chủ Hứa Huy Hoàng có chuyện, Trình Hải Lượng không được tiếp kiến, mà là mang theo nhân mã ra hậu sơn chờ lệnh. Vừa ra tới hậu sơn chợt thấy một người cỡi long câu chạy tới gọi:

- Trình Hải Lượng, ngươi cũng tới ư?

Trình Hải Lượng nhìn lại không ai xa lạ, chính là sơn chủ Linh Thọ sơn Thủy Vân phủ Hướng Đông Lưu, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

- Hướng Đông Lưu, vì sao ngươi ở nơi này?

Hướng Đông Lưu sa sầm nét mặt, hắc hắc cười nói:

- Vì sao ta ở chỗ này ư, vì sao ngươi ở nơi này, ta cũng ở nơi này vì vậy. Chúng ta đều bị họ Miêu đùa bỡn, Thanh Mộng phủ chỉ cần một sơn chủ, hiện tại tính cả ngươi đã có năm người!

Cái gì!? Trình Hải Lượng kinh hãi, năm sơn chủ tới nhậm chức, không phải là chỉ có một mình mình sao, năm người làm sao chia một vị trí???

Thấy Hướng Đông Lưu bỏ đi, Trình Hải Lượng vội vàng gọi lại:

- Hướng huynh, ngươi đi đâu vậy?

Hướng Đông Lưu không để ý đến y, kết quả Trình Hải Lượng vừa quay đầu lại, chợt thấy bốn người cỡi long câu chạy ra, ai nấy vô cùng quen thuộc, chính là bốn vị sơn chủ khác của Thủy Vân phủ.

- Hắc hắc, họ Trình cũng tới, con bà nó, bốn người tranh lại biến thành năm người tranh! Miêu Nghị độc thật, không ngờ rằng giở trò như vậy…

Trong bốn người chạy ngang qua bên cạnh Trình Hải Lượng có người mắng một tiếng.

Trình Hải Lượng sững sờ tại chỗ, nhân mã y mang tới cũng sững sờ tại chỗ.

Một lúc lâu sau Trình Hải Lượng mới định thần lại được, đoán được đại khái bốn vị sơn chủ khác làm gì, dưới sự kinh hãi phóng người lên ngựa, trầm giọng nói với đám thủ hạ:

- Đại sự không ổn! Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi Trấn Quý điện tìm Kỷ Hành Tẩu, đi trễ có thể sẽ phiền phức!

- Sơn chủ nhanh đi, chúng ta chờ ở đây!

- Sơn chủ, đi đường ngàn vạn lần không nên trễ nãi!

- Sơn chủ, nếu phải hối lộ không cần khách sáo, cùng lắm thì các huynh đệ sẽ góp lại…

Đám thủ hạ vội vàng khuyên y đi nhanh một chút, ai cũng biết chuyện nghiêm trọng.

- Giá!

Trình Hải Lượng nhảy lên vật cỡi rống một tiếng, vật cỡi như mũi tên rời cung hỏa tốc xông ra ngoài.

Nhận được pháp chỉ phía trên, Thủy Vân phủ sẽ điều đi hơn hai trăm người phân tới hai phủ, bên bọn Trình Hải Lượng coi như may mắn, chỉ có năm sơn chủ, coi như là còn nể mặt phủ chủ Thanh Mộng phủ Hứa Huy Hoàng một chút. Một vị phủ chủ khác nhận được ba sơn chủ và bốn Chấp Sự của Thủy Vân phủ, tương đương với bảy người cấp bậc sơn chủ.

Bên Thủy Vân phủ này còn hai sơn chủ không đưa ra, một là Trần Phi, Trần Phi là tâm phúc của Miêu Nghị, dĩ nhiên Miêu Nghị sẽ không đẩy y đi. Sơn chủ còn lại là tên bị Miêu Nghị chém đầu lúc ở Thanh Mộng phủ, hắn vẫn chưa bổ sung người vào vị trí ấy.

Mà sáu Đại Chấp Sự bên cạnh Miêu Nghị chỉ chừa lại hai, bốn người kia đều bị đá đi. Có thể là vì nguyên nhân hai vị Hành Tẩu Mộc Thái Lai và Hồ Đức Phúc thường ở bên cạnh Miêu Nghị, thái độ kịp thời biến chuyển nhanh hơn, làm Miêu Nghị cảm thấy còn có cơ hội sửa đổi, tức thì thả cho hai người một con đường sống, dù sao cũng phải chừa lại người bên cạnh để sử dụng.

Về phần trên trăm tên động chủ phía dưới, Miêu Nghị không nhớ được ai, đá đi tuyệt đại đa số.

Trong lúc đám Chấp Sự, sơn chủ ra sức chạy tới Trấn Quý điện cầu viện, ở Linh Thọ sơn phía dưới Thủy Vân phủ không có sơn chủ, một đám người áo đen bịt mặt đột nhiên chạy tới, phát khởi tập kích.

Phần lớn người bị dọa sợ đến đầu hàng, chỉ có một vị tu sĩ lại liều mạng phá vòng vây, cuối cùng lại bị một cán thương đánh rớt xuống ngựa.

Khóe miệng tu sĩ dính máu nhanh chóng bò dậy, hai mắt đỏ bừng cầm thương nhìn bốn người bịt mặt xung quanh bao vây lại, lại thấy người bịt mặt trước mắt mới vừa đánh mình rơi xuống đất tháo khăn che mặt xuống, tu sĩ kia ngạc nhiên nói:

- Mộc Hành Tẩu!?

Không ai xa lạ chính là Mộc Thái Lai Mộc Hành Tẩu Thủy Vân phủ.

Bên cạnh lại có một người bịt mặt giục long câu tiến lên, lột khăn che mặt xuống, chính là Đại tổng quản bản bộ Thủy Vân phủ Diêm Tu, Diêm Tu nhìn tu sĩ kia gật đầu một cái, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Tu sĩ kia nghi hoặc không hiểu, vẫn có hơi cảnh giác đáp:

- Thuộc hạ Dương Triệu Thanh…

Diêm Tu ném một miếng ngọc điệp cho y, trầm giọng nói:

- Dương Triệu Thanh, phụng pháp chỉ phủ chủ, bắt đầu từ giờ phút này ngươi sẽ tạm thời giữ chức sơn chủ Linh Thọ sơn. Cần phải lập tức chỉnh đốn Linh Thọ sơn từ trên xuống dưới, sao cho không còn thối nát!

Lão lại phất tay chỉ về phía đám nhân mã đầu hàng phía sau:

- Nếu như lần sau tập kích bất ngờ còn xuất hiện tình huống như hôm nay, vị trí sơn chủ của ngươi sẽ để cho người khác thay thế. Phủ chủ cho ngươi một năm, nếu như một năm sau đạt hiệu quả tới phủ chủ muốn, phủ chủ sẽ chính thức bổ nhiệm ngươi là sơn chủ Linh Thọ sơn!

Trên mặt Dương Triệu Thanh dần dần hiện lên vẻ vui mừng không thôi, còn chưa kịp bái tạ, Diêm Tu đã giục vật cỡi quay đầu quát to một tiếng:

- Đi!

Đám người bịt mặt lập tức ầm ầm vội vã đi, còn lại nhóm người mới vừa bị đánh bại không hiểu vì sao.

Dương Triệu Thanh cầm ngọc điệp trong tay tra xét, chỉ thấy bên trong có pháp chỉ phủ chủ Miêu Nghị đóng pháp ấn, đại ý viết là Diêm Tu thay mặt phủ chủ dò xét các sơn. Diêm Tu có quyền thay mặt phủ chủ bổ nhiệm quyền sơn chủ các sơn, tạm thời làm chức sơn chủ trong một năm, có quyền quyết định hết thảy, có thể thẳng tay mà làm, có chuyện gì phủ chủ sẽ đứng ra gánh vác. Một năm sau sẽ bổ nhiệm chính thức người hợp cách, người không hợp cách bị đuổi xuống, bản phủ chủ không cần phế vật vô dụng!

Sau khi xem xong, Dương Triệu Thanh có thể nói là lộ vẻ kích động, niềm vui từ trên trời rơi xuống này không khỏi quá bất ngờ. Cơ hội trước đây xa không thể với đột nhiên đưa đến trước mặt của y như vậy, khiến cho y cảm thấy như đang nằm mơ.

Y tự véo mình một cái thật mạnh... Đau, không phải là nằm mơ…

Sau khi xem đi xem lại pháp chỉ vài lần xác nhận không lầm, Dương Triệu Thanh mím chặt đôi môi, nhắm đúng phương hướng Thủy Vân phủ, hai tay cầm ngọc điệp chắp tay bái lạy, run giọng nói:

- Ty chức Dương Triệu Thanh cẩn tuân pháp chỉ phủ chủ, tất không phụ hậu ân phủ chủ!

Chỉ cần không phải kẻ ngu hẳn sẽ hiểu phủ chủ thông qua phương thức như thế chọn người có thể dùng được là muốn Linh Thọ sơn trở thành thế nào, chắc chắn không phải là Linh Thọ sơn trước kia. Diêm Tu đã nói rất rõ ràng, quét sạch thối nát.

Dương Triệu Thanh chợt xoay người, khóe miệng vẫn treo vết máu, một tay dương cao ngọc điệp pháp chỉ, sải bước đi về phía đám đồng liêu, kích động lớn tiếng quát:

- Linh Thọ sơn từ trên xuống dưới nghe lệnh...

-----------

Liên tiếp mấy ngày kế, các sơn của Thủy Vân phủ bị đánh lén liên tục, người làm chuyện này dĩ nhiên là Diêm Tu. Sau lưng dĩ nhiên cũng là ý đồ Miêu Nghị, không có Miêu Nghị gật đầu, Diêm Tu cũng không thể nào làm như vậy.

Chọn lựa loại thủ đoạn này đột kích chọn lựa người có thể dùng được, chưa chắc nhất định sẽ tin được. Nhưng Miêu Nghị cũng không có cách nào khác, cũng chỉ có thể tạm thời ổn định trước, sau đó sẽ từ từ điều chỉnh, muốn một bước đến nơi là chuyện không thể nào.

Hắn không giống Triệu Phi và Tư Không Vô Úy mang theo một nhóm thân tín có thể dùng được đi theo, lập tức có thể phát huy tác dụng giúp một tay chỉnh đốn.

Hiện tại hắn mới hiểu được tại sao ban đầu Dương Khánh muốn thu mình, tại sao Ô Mộng Lan cũng muốn lôi kéo mình. Nếu dưới tay mình không có người dùng được thay mình trấn giữ một phương, cứ để xảy ra chuyện không hợp ý mình, mình sẽ không có cách nào an tâm tu luyện. Đường đường chủ nhân một phủ nắm trong tay địa bàn lớn như vậy, không thể nào phải chạy khắp nơi đích thân xử lý mọi việc mãi được, như vậy cho dù là có tu vi cao hơn nữa cũng không làm được.

Thủy Vân phủ bề bộn nhiều việc trong tối, ba vị Hành Tẩu Trấn Quý điện lại là bề bộn nhiều việc ngoài sáng. Trước kia cài người xuống dưới nhận lấy thật nhiều ích lợi tự nhiên khoái chí, hiện tại một đống Hành Tẩu, Chấp Sự, sơn chủ thi nhau tìm tới cửa lại cảm thấy đau đầu nhức óc.

Nhưng không chỉ là một Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ cùng Vân Tang phủ cũng có thật nhiều người bị đá ra, tự nhiên cũng tìm tới. Bình thường thỉnh thoảng an bài một người không cảm thấy phiền phức, nhiều năm qua tất cả những người mà bọn họ đã an bài tìm tới cửa một lượt, hơn nữa cũng là vì cùng một chuyện, làm cho ba vị Hành Tẩu trợn tròn mắt.

Ba vị Hành Tẩu vừa gặp nhau lập tức nắm tay nhau tìm tới điện chủ Thân Hoài Tín, trách móc hành động của Thủy Vân phủ, Thiên Trạch phủ và Vân Tang phủ, mời điện chủ lập tức phát chỉ lệnh cho ba vị phủ chủ thu người trở về

Thân Hoài Tín âm thầm buồn cười, y đã sớm nhận được tin tức các phủ khác truyền đến, hỏi tình huống thế nào. Thân Hoài Tín vừa nhìn cũng biết là ba tên kia đang giở trò quỷ, là đang cố ý gây phiền phức cho ba vị Hành Tẩu. Y đường đường chủ nhân một điện bình thường không cài người mưu lợi của thủ hạ, tuy vậy cũng không thiếu được ích lợi của y. Hiện tại y không hề vội vàng chút nào, dù sao đám sơn chủ phía dưới không thể tìm tới y được.

Y cũng không nghĩ tới hành động trước đó điều động nhân mã lại chọc cho bọn Miêu Nghị chọn lựa thủ đoạn này đối phó, Thật là tuyệt diệu, đây là tranh đấu với ba vị Hành Tẩu Đại nhân! Chuyện tốt!

Đây đối với y tuyệt đối là chuyện tốt!

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.