Chương trước
Chương sau
Bản bộ Thủy Vân phủ, Thiên nhi, Tuyết nhi thân khoác trọng giáp, mỗi nàng cỡi một con Ô Lân Hống theo sau Miêu Nghị. Phía sau ba đại Hành Tẩu, sáu Chấp Sự kể cả mấy chục tu sĩ bản bộ chạy theo sau, đội mưa ầm ầm chạy theo cầu đá về phía mặt hồ.

Diêm Tu ở lại giữ trấn giữ đại điện nghị sự, ra bên ngoài chắp tay đưa tiễn.

Nhân mã mới vừa chạy lên bờ hồ chợt thấy một người cỡi long câu chạy như bay tới, không ai xa lạ chính là Văn Phương đội mưa tới.

- Đại ca!

Văn Phương khẩn cấp dừng ngựa la lên, có thể nói là lộ vẻ mừng rỡ.

Ai ngờ Miêu Nghị chẳng qua chỉ gật đầu một cái, sau đó dẫn nhân mã bay vút mà qua bên người nàng, không dừng chút nào.

Toàn thân Văn Phương ướt như chuột lột, nụ cười cứng đờ trên mặt, môi mấp máy, mắt lóe lên vẻ ấm ức. Không bao lâu sau lại nở một nụ cười khích lệ bản thân mình, phóng về phía cầu đá…

-----------

Miêu Nghị dẫn đội chạy nhanh như điện chớp, đội mưa chạy một mạch không ngừng trên đường bùn lầy dẫn người chạy tới địa phương nhân mã Thủy Vân phủ tụ tập, có thể nói sợ hết hồn.

Mười vị sơn chủ chạy tới đón tiếp, dừng ở trước người Miêu Nghị nhất tề nhảy xuống vật cỡi chắp tay hành lễ:

- Tham kiến phủ chủ!

Miêu Nghị nhất thời quên đáp lời, kinh ngạc nhìn chằm chằm khoảng đất bằng giữa hai ngọn núi. Ở đó có hơn ngàn nhân mã ở trong mưa gió yên tĩnh không tiếng động, hàng ngũ chỉnh tề. Thật sự là nhìn ngang nhìn dọc cũng hết sức thẳng hàng, quân dung trang nghiêm chỉnh tề. Miêu Nghị chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, khiến cho trong lúc nhất thời bị chấn nhiếp ngây người.

Đừng nói là hắn, ngay cả Thiên nhi, Tuyết nhi cùng Trần Phi phía sau cũng trợn mắt há mồm.

Miêu Nghị theo bản năng quay đầu lại xem thử nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ mình mang tới, cao thấp lập tức phân ra, có thể nói là rời rạc không chỉnh tề, làm cho hắn âm thầm cảm thấy xấu hổ.

- Chư vị cực khổ rồi!

Miêu Nghị đưa tay đỡ hờ một cái, chợt một mình điều khiển vật cỡi chạy về phía đội nhân mã kia.

Mười vị sơn chủ lập tức đi theo phía sau hắn, Miêu Nghị vòng quanh kia hơn ngàn nhân mã xếp hàng thật chỉnh tề kia mấy vòng, phát hiện kỷ luật hết sức nghiêm minh. Hơn ngàn nhân mã lại không thấy sự tồn tại của phủ chủ là mình, ai nấy mắt nhìn thẳng, có thể nói là không nhúc nhích chút nào.

Hắn khó có thể che giấu vẻ kinh ngạc trong mắt, không khỏi quay đầu lại hỏi:

- Đây là nhân mã của Thủy Vân phủ ư?

- Đúng vậy!

Mười vị phủ chủ đồng thanh nói:

- Nguyện nghe theo phủ chủ điều khiển bất cứ lúc nào!

- Hay, hay lắm…

Miêu Nghị gật đầu liên tục khen hay mấy tiếng, thật lòng khen ngợi:

- Xem ra là bản phủ đã xem thường các ngươi!

Nói thế có thể nói là hết lời khen ngợi, mười vị sơn chủ sau lưng lộ vẻ mừng rỡ, nhất tề chắp tay đáp:

- Phủ chủ khen quá lời, đây là bổn phận của bọn ty chức!

Miêu Nghị tinh thần đại chấn, trước còn có chút lo lắng những người này chẳng ra gì, còn chuẩn bị giết gà dọa khỉ. Hiện tại xem ra những người này trừ giỏi việc nịnh bợ vuốt mông ngựa ra cũng không phải là không có bản lãnh, rõ ràng là mình quá lo xa.

Lại tán dương một phen, Miêu Nghị quay đầu lại căn dặn một chút, mới trở về điểm một tên Hành Tẩu tên Mộc Thái Lai, mang theo mấy chục tên nhân mã bản bộ Thủy Vân phủ cùng mình giục long câu chạy thẳng tới cảnh nội Bình Dương phủ.

Thiên nhi, Tuyết nhi và Trần Phi ở lại nơi này chờ đợi, thật sự là Miêu Nghị còn có hơi không yên lòng nhân mã nơi này, lưu lại thân tín của mình giám sát.

Mà ông trời thật sự là chơi không đẹp, chẳng những mưa không giảm đi mà càng ngày càng lớn. Tới lối vào núi bên ngoài Bình Dương phủ, Miêu Nghị cùng Triệu Phi, Tư Không Vô Úy gặp nhau, nhân mã ba người dẫn tới cũng có hơn trăm người.

Lúc này Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đều cỡi linh thú từ Tinh Tú Hải mang về, cũng là lúc ấy Đàm Lạc bắt được tặng cho. Một con Thiết Đầu Báo, một con Thị Huyết Lục Nhãn Hồ, tất cả cường tráng như trâu, răng nhọn ghê rợn, bề ngoài hung hãn.

- Tiết trời quỷ quái!

Tư Không Vô Úy ngẩng đầu mắng ông trời.

- Việc này không nên chậm trễ, động thủ đi!

Triệu Phi lên tiếng.

Nhân mã bọn họ dẫn tới nơi này nghe vậy sợ hết hồn hết vía một trận, không phải là tới dự tiệc sao, động thủ là có ý gì!?

Miêu Nghị cùng Tư Không Vô Úy gật đầu một cái, ba người mạnh ai nấy viết pháp chỉ, bỏ vào ống đồng dưới chân linh thứu mang tới theo đội, để linh thứu bay vào không trung vỗ cánh đi.

Sau đó ba người lại lấy ngọc điệp đã chuẩn bị trước đó ra phát cho đám thủ hạ.

- Nơi này phòng ngự chỉ có vỏ ngoài, không đủ gây sợ hãi, các ngươi đến địa điểm đã định hợp vây mai phục. Chỉ cần nghe được một thanh âm vang lên bên trong Bình Dương phủ, lập tức động thủ giết cho ta!

Miêu Nghị mới vừa đằng đằng sát khí nói xong, người phía dưới cả kinh thất sắc không nói, Hành Tẩu Mộc Thái Lai theo hắn tới kinh hãi không nhẹ, lập tức chắp tay nói:

- Đại nhân, ngài muốn làm gì, chẳng lẽ là muốn tấn công Bình Dương phủ? Đại nhân, ngàn vạn lần không được!

- Câm miệng, còn cần ngươi dạy ta làm gì sao?

Miêu Nghị chỉ mũi y quát:

- Chỉ cần ngươi để thoát một người sống, bản phủ sẽ giết ngươi trước, cứ để thoát một tên ta sẽ giết một người trong các ngươi bù vào! Bản phủ nói được là làm được, không chút lưu tình, người nào cầu tha thứ cho các ngươi cũng vô dụng, bản phủ không nghe đâu! Lần này chính là cơ hội các ngươi kiến công lập nghiệp, ghế sơn chủ trống đang chờ đợi, để xem ai có bản lãnh ngồi lên!

Mộc Thái Lai sợ hãi không biết nói gì, những người khác cũng như vậy!

- Có nghe không?!

Tư Không Vô Úy chỉ Miêu Nghị, quát to với nhân mã mình dẫn tới:

- Chính là đạo lý này!

Triệu Phi cũng trầm giọng nói:

- Để thoát một người sẽ giết một người trong số các ngươi bù vào, muốn làm sơn chủ hãy tự lập công lao đổi lấy!

Bên Vân Tang phủ đột nhiên có một người nhìn Tư Không Vô Úy chắp tay nói:

- Phủ chủ há có thể mạo hiểm một mình, thuộc hạ nguyện theo phủ chủ, bảo vệ an toàn cho phủ chủ!

Tư Không Vô Úy trợn trắng mắt lên, phì cười nói:

- Bớt nịnh hót cho ta, Tinh Tú Hải bản phủ cũng lui tới tự nhiên, xông vào một Bình Dương phủ nho nhỏ còn cần ngươi bảo vệ sao?

Triệu Phi quát:

- Còn do dự cái gì, chẳng lẽ muốn kháng chỉ?

Đám thân tín y mang theo từ Thiên Trạch phủ lập tức phất tay nói:

- Đi!

Hơn trăm nhân mã phân ra ba đường ẩn vào trong rừng, ba người Miêu Nghị nhìn nhau, lập tức xông thẳng tới dọc theo đường núi.

Lúc đi tới bên ngoài sơn môn, hai tên tu sĩ giữ cửa cầm dù ngăn cản ba người:

- Người tới là ai?

Ba người cũng không xông vào, đưa ra ngọc điệp bổ nhiệm của điện chủ Thân Hoài Tín, Triệu Phi nói:

- Ba người chúng ta cùng là hàng xóm của Thường phủ chủ, đặc biệt ước hẹn cùng nhau tới đây bái phỏng!

- Xin ba vị phủ chủ chờ cho chốc lát!

Thủ vệ gật đầu cúi người một trận, sau đó cầm dù nhanh chóng rời đi.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.