Chương trước
Chương sau
Cũng có thể nói là hai cảm giác khác nhau, đám người Vân Quảng cho người ta một áp lực cao cao tại thượng, mà những người trước mắt này lại cho người ta một uy áp hùng mạnh, là loại uy áp sát phạt quyết đoán của kẻ trên tay không biết dính bao nhiêu máu tươi.

Một loại áp lực là loại quý phái cao không thể với tới, loại áp lực còn lại là lộ ra sát khí, loại sau rõ ràng đáng sợ hơn!

Bọn Miêu Nghị không biết tại sao lại xuất hiện cảm giác này, lại không biết những người trước mắt này có thể leo lên vị trí hôm nay, mỗi một người đều đạp trên vô số thi thể đếm không hết. Mà đám người Vân Quảng lại là trời sinh giàu sang, người bằng bối cảnh bọn Vân Quảng dám động thủ với bọn họ không nhiều lắm, tự nhiên thiếu khí thế như những người trước mắt này.

Bọn Miêu Nghị có thể bằng vào tu vi thấp như vậy đi tới nơi này gặp những người này, quả thật là vinh dự lớn lao, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt âm thầm ghi nhớ dung mạo những tu sĩ cao cấp nhất Thìn lộ này.

Khi Miêu Nghị thấy một nữ tử ăn mặc hở hang vô cùng quyến rũ đứng trong hàng ngũ mười vị cung chủ, thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm... Tiếu Tiếu, chính là nữ tử Tiếu Tiếu đã gặp ở Ngọc Hồ Đô thành ngày trước.

Hắn xác nhận mình không có nhìn lầm. Thật sự là dung mạo cùng với cách ăn mặc của Tiếu Tiếu rất khó làm cho người ta nhận lầm, ở chỗ này cũng là độc nhất vô nhị. Hơn nữa Tiếu Tiếu lại còn len lén nháy mắt một cái với hắn, càng thêm chứng minh tuyệt đối không sai được.

Nữ nhân mà Hoắc Lăng Tiêu lén lút qua lại kia lại là một trong mười vị cung chủ của Thìn lộ. Trời ơi, tên Hoắc Lăng Tiêu kia giỏi thật!

Hiện tại rốt cuộc hắn minh bạch lúc trước tại sao Ô Mộng Lan châm chọc Hoắc Lăng Tiêu như vậy, vị Đại ca tiện nghi kia dường như có hiềm nghi bám váy nữ nhân. Cũng hiểu tại sao Ô Mộng Lan không muốn nói nhiều về vị Tiếu Tiếu này, thân phận bối cảnh này quả thật không phải là Ô Mộng Lan có thể chọc.

Sáu người đi tới vị trí chính giữa đại điện cùng nhau dừng lại, cùng kêu to hành lễ:

- Tham kiến Quân Sứ!

Nhạc Thiên Ba cao cao tại thượng ừm một tiếng, hết sức bình tĩnh lên tiếng nói:

- Sáu vị trải qua nguy hiểm mà về, danh chấn Tinh Tú Hải, dương uy danh Thìn lộ, bản tọa dẫn dắt thành viên Thìn lộ từ cung chủ trở lên nghênh đón. Ban thưởng!

Sáu người lập tức dựa theo ước hẹn, cùng kêu lên hành lễ đáp lần nữa:

- Tạ hậu ân Quân Sứ!

Nhạc Thiên Ba nhàn nhạt gọi một tiếng:

- Phong Trạch!

Tên nam tử đứng ngang hàng với Lan Hầu nghe tiếng xoay người lại khẽ khom người với Nhạc Thiên Ba, sau đó quay lại nói:

- Thiên ân Quân Sứ, luận công ban thưởng! Cung chủ mười cung Thìn lộ đều ở đây, dưới tay có ngàn phủ mặc tình các vị chọn lựa!

Sáu người hành lễ lần nữa đáp:

- Tạ thiên ân Quân Sứ!

Phong Trạch lại nói:

- Theo xếp hạng Tinh Tú Hải Kham Loạn hội trước sau mà tuần tự ưu tiên lựa chọn, Cổ Tam Chính!

Cổ Tam Chính lập tức chắp tay nói:

- Có!

Phong Trạch lại nói:

- Đất ngàn phủ tùy ngươi lựa chọn, Quân Sứ có cầu tất ứng!

- Tạ thiên ân Quân Sứ!

Hiển nhiên Cổ Tam Chính sớm có chuẩn bị, cũng có thể nói là Kiếm Ly cung đã chọn xong trước cho y đi nơi nào, không hề do dự, thẳng thắn đáp:

- Ty chức nguyện vào Minh Châu phủ cảnh nội Thiên hành cung, vì Quân Sứ trấn thủ một phương!

Đất cũng như tên, Minh Châu phủ chính là hạt minh châu ở cảnh nội Thìn lộ, địa phương tốt nhất, Cổ Tam Chính chọn đầu tiên chọn chỗ này cũng nằm trong dự liệu mọi người.

Phong Trạch lập tức lên tiếng nói:

- Cung chủ Thiên hành cung có gì dị nghị không?

Nam tử khôi ngô đứng ở vị trí đầu tiên dãy trái nhìn Nhạc Thiên Ba chắp tay nói:

- Cẩn tuân pháp chỉ Quân Sứ!

Sau đó y lấy ra tại chỗ một miếng ngọc điệp, đích thân viết pháp chỉ bổ nhiệm một phủ chủ, ngọc điệp rời tay bay ra, rơi vào tay của Cổ Tam Chính.

Cổ Tam Chính xem qua không lầm, đầu tiên là bái tạ Quân Sứ, tiếp theo ra mắt cung chủ mình.

Đàm Lạc cùng Diệp Tâm theo thứ tự tự nhiên cũng là như thế, chọn lựa địa phương cũng là địa phương tốt kế dưới Cổ Tam Chính, không cần nhiều lời.

Đến phiên thứ tư gọi tên Miêu Nghị, Phong Trạch vẫn kêu như trước:

- Miêu Nghị, đất ngàn phủ tùy ngươi chọn lựa, Quân Sứ có cầu tất ứng!

Đây là lời sáo rỗng, chỗ tốt nhất đã bị người trước đó chọn rồi, nếu như Miêu Nghị lại chọn địa phương Cổ Tam Chính đã chọn, Quân Sứ cũng không thể nào có cầu tất ứng. Dĩ nhiên Miêu Nghị cũng không thể nào cầu Quân Sứ lấy địa phương của Cổ Tam Chính để lại cho mình, trừ phi hắn chán sống.

- Tạ thiên ân Quân Sứ!

Miêu Nghị chắp tay bình tĩnh đáp:

- Ty chức nguyện vào Thủy Vân phủ Thủy hành cung, vì Quân Sứ trấn thủ một phương!

Vừa nói ra lời này, hiện trường chợt trở nên yên tĩnh.

Cung chủ Thủy hành cung là một vị lão bà bà cầm trong tay một cây pháp trượng đầu rồng màu vàng, tên là Đào Ngọc Linh, người giới tu hành gọi là Đào bà bà. Mặt mũi nhăn nheo, cặp mắt già nua mở to mấy phần, có hơi kinh ngạc.

Bà nhìn trái nhìn phải, có chút nghi ngờ không biết có phải là vì tuổi mình quá lớn nên nghe lầm hay không, còn cố ý truyền âm hỏi thăm một vị cung chủ bên cạnh. Vị cung chủ kia khẽ lắc đầu ý bảo không sai, Đào bà bà nhất thời không biết nói gì, mặt tràn đầy vẻ hiếu kỳ nhìn Miêu Nghị.

Mặc dù địa phương một phủ ở cách vị cung chủ như bà quá mức xa xôi, nhưng dù sao bà cũng đã trấn giữ Thủy hành cung nhiều năm như vậy, không phải không biết Thủy Vân phủ là một địa phương thế nào. Đó là một nơi quê mùa nhiều nước, trừ thủy sản thật nhiều ra cũng chỉ có phong cảnh xinh đẹp một chút mà thôi, tựa hồ không có gì béo bở. Đặc sản thủy sản không tồi, nhưng đối với tu sĩ dường như không có tác dụng gì, đừng nói tu sĩ, cho dù là phàm nhân cũng không thể nào ăn thủy sản thay cơm.

Ánh mắt Quân Sứ Nhạc Thiên Ba cũng nhanh chóng rơi vào trên người Miêu Nghị, y trấn giữ Thìn lộ không dưới vạn năm, cho dù là lười biếng hơn nữa cũng không tới nỗi không biết chút nào tình huống đại khái một ngàn phủ dưới tay mình, hiển nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc.

Cũng cùng lý do, chư vị cung chủ sống lâu ở Thìn lộ không nói quen thuộc mỗi một chỗ Thìn lộ, nhưng ít nhất vẫn biết chỗ nào tốt, Thủy Vân phủ này có gì tốt?

Cung chủ Nguyệt hành cung y phục hở hang, tư thái dụ hoặc môi khẽ giật giật, ánh mắt nhìn chằm chằm Miêu Nghị dường như có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Ba người Cổ Tam Chính trước mặt tựa hồ như nhớ ra gì đó, trong ánh mắt ai nấy thoáng vẻ động dung, không để ý đang ở nơi uy nghiêm này, tất cả quay đầu lại vẻ mặt phức tạp nhìn Miêu Nghị một cái.

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy đứng ở phía sau cùng ngơ ngác nhìn nhau một cái, dáng vẻ không ngoài sở liệu.

Ngay cả Phong Trạch cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm Miêu Nghị dừng lại một hồi. Y cũng có chút nghi ngờ mình có nghe lầm hay không, sợ làm ra trò cười, truyền âm hỏi người đứng ngang hàng với mình:

- Lan Hầu, ta không nghe lầm chứ?

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.