Chương trước
Chương sau
Chu Hoàn còn tưởng rằng Miêu Nghị không lý tới mình là bởi vì Phàn Tử Trường ở chỗ này, không làm gì được mình, lúc này nghe vậy cả kinh, vội vàng nhìn Phàn Tử Trường lên tiếng nói:

- Phàn Chấp Sự...

Phàn Tử Trường xoay người cười nói với Miêu Nghị:

- Miêu sơn chủ, nếu như Chu Hoàn xảy ra chuyện gì, bản Chấp Sự sẽ hỏi ngươi!

Sau đó lại nói với Chu Hoàn ‘không có gì đâu’, dứt lời bèn rời đi một mình.

Vị Chấp Sự Đại nhân này chạy vào cơ hồ không nói chuyện gì hữu dụng đã đi liền, làm Chu Hoàn cảm nhận được có cái gì không đúng. Lập tức muốn bất chấp hết thảy theo Phàn Tử Trường rời đi, ai ngờ thanh âm của Miêu Nghị ở phía sau truyền tới:

- Chu Hoàn, nếu như ngươi dám cãi lại pháp chỉ bản sơn chủ đi ra cửa một bước, có tin lập tức chết không có chỗ chôn hay không?

Thân hình Chu Hoàn cứng đờ, nhìn Phàn Tử Trường dường như không nghe thấy gì nghênh ngang mà đi.

- Ngươi có biết Cổ Tam Chính hay không, ta đã đáp ứng Cổ Tam Chính không hề làm khó dễ Kiếm Ly cung ngươi nữa, tốt nhất ngươi đừng ép ta không nể mặt Cổ Tam Chính.

Miêu Nghị cất bước đi vào trong đình, ngồi xuống quát lớn.

Chu Hoàn có hơi mừng rỡ, thấy được sinh cơ, nhanh chóng chạy vào trong đình chắp tay nói:

- Cổ Tam Chính chính là sư thúc Chu Hoàn, sơn chủ biết Cổ sư thúc ư?

Triệu Phi Đang xem Thiên nhi và Tuyết nhi thuần phục Ô Lân Hống đột nhiên lên tiếng nói:

- Tinh Tú Hải hung hiểm vô cùng, Cổ Tam Chính đã liên thủ chiến đấu với chúng ta, ngươi nghĩ xem chúng ta có quen biết hay không. Nếu không phải hai ta nể mặt Cổ Tam Chính, khuyên Miêu lão đệ tha cho ngươi một mạng, làm sao ngươi có thể còn sống đứng ở chỗ này nói nhảm? Ngươi cho rằng chỉ bằng chút nhân mã Kiếm Ly cung ngươi có thể ngăn được pháp bảo của Miêu lão đệ sao?

- Thì ra hai vị tiền bối là bằng hữu của Cổ sư thúc.

Chu Hoàn vui mừng vô cùng, xa xa chắp tay nói:

- Là vãn bối thất lễ.

Tư Không Vô Úy cười nói:

- Sau này Gặp Cổ Tam Chính nói cho y biết, y còn thiếu chúng ta một phần nhân tình, hôm nào phải mời chúng ta uống rượu.

- Dạ dạ dạ!

Chu Hoàn vội vàng chắp tay đáp ứng, xem ra mình không sao, xoay người lại nhìn Miêu Nghị chắp tay nói:

- Không biết sơn chủ cho đòi thuộc hạ tới vì chuyện gì?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Tóm lại không phải là giết ngươi, nếu không không cần nói nhảm với ngươi. Ngươi hãy giải tán đám người bên ngoài trước, ta có việc muốn nói tỉ mỉ với ngươi.

- Chuyện này...

Chu Hoàn có hơi do dự.

Miêu Nghị cau mày nói:

- Nếu quả thật muốn giết ngươi, bọn họ có ở bên ngoài hay không cũng như nhau.

Chu Hoàn ngẫm nghĩ, quả thật là như vậy, chợt chắp tay lui ra, bước nhanh ra bên ngoài phất tay nói:

- Giải tán đi, tất cả giải tán đi, không sao.

Người bên ngoài kinh ngạc, Liễu Thiến và Mao Nhất Phàm tự nhiên hỏi:

- Tình huống thế nào?

- Là chúng ta hiểu lầm, trở về hãy nói, giải tán trước đi.

Chu Hoàn giải tán mọi người xong, lại trở về trong viện.

- Ngồi xuống nói chuyện!

Miêu Nghị gật đầu một cái, đợi sau khi Chu Hoàn ngồi xuống mới nói:

- Ta nể mặt Cổ Tam Chính bỏ qua cho Kiếm Ly cung các ngươi, nhưng không có nghĩa là sẽ bỏ qua cho những người khác, cho nên ngươi nhất định phải giúp ta làm chút chuyện lấy công chuộc tội, nếu không thể diện bản tọa để đâu?!

Chu Hoàn nghe tim mình như chìm xuống, chẳng lẽ là muốn khích bác Kiếm Ly cung ta hạ thủ với hai nhà kia…? Không khỏi thử thăm dò hỏi:

- Sơn chủ muốn thuộc hạ làm gì?

Miêu Nghị nói:

- Muốn một phần lời chứng, muốn lời chứng hai nhà kia phạm thượng làm loạn, mưu đồ bất chính, chống lệnh không tuân, Trầm Phong Hoa Trầm Chấp Sự là trọng điểm! Ngươi tham dự trong đó, không phải không biết bọn họ đã làm gì chứ, viết ra hết những gì ngươi biết cho ta.

Chu Hoàn lại không phải người ngu, tố cáo hai nhà kia rồi, y là một trong những kẻ chủ mưu cũng không thể nào thoát thân được, đến lúc đó nhất định người ta sẽ cắn ngược lại y, tức thì cười khan nói:

- Trong lúc nhất thời thuộc hạ cũng không nhớ hết được những chuyện đã xảy ra trong mười năm qua. Bất quá sơn chủ yên tâm, sau khi thuộc hạ trở về lập tức từ từ suy nghĩ nhớ lại, sẽ tranh thủ viết hết ra lời chứng mà sơn chủ muốn.

Y chuẩn bị sau khi rời đi lập tức chạy trốn tới Nam Tuyên phủ, trốn trước hãy nói, cho dù là ngươi quen biết Cổ Tam Chính thì đã sao, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn này.

Nhưng Miêu Nghị cũng không phải là kẻ ngốc:

- Không bao lâu sau bản tọa sẽ rời khỏi Trấn Hải sơn, không có nhiều thời gian như vậy chờ ngươi, hiện tại bắt đầu viết đi. Nếu như trước trời sáng không giao ra được thứ ta muốn, vậy cũng chớ trách bản tọa không nể mặt Cổ Tam Chính!

Vì để cho y an tâm, Miêu Nghị lại nói:

- Hai nhà kia ta sẽ không bỏ qua cho một tên nào, chỉ cần ngươi nộp lên lời chứng, ta bảo đảm không tên nào sống nổi. Ngươi cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ tiết lộ ngươi ra, nếu ngươi không viết, vậy chớ mơ tưởng còn sống rời khỏi nơi này.

Không buông tha một người nào của hai nhà kia??? Chu Hoàn giật mình kinh hãi, có thể nói vô cùng do dự, thế nhưng bị buộc đến nước này cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bảo vệ mình trước đã…

-----------

Chân trời hừng sáng, Miêu Nghị nhiều lần xem xét, bắt Chu Hoàn viết đi viết lại lời chứng nhiều lần, rốt cục cũng xong. Chu Hoàn tỏ vẻ đau khổ đóng pháp ấn, Miêu Nghị thu cất lời chứng.

- Thuộc hạ cáo lui!

Chu Hoàn vẻ mặt đau khổ cáo từ, viết xong thứ này coi như là mình lên thuyền giặc.

- Không vội đi!

Miêu Nghị nhàn nhạt nói một câu.

Chu Hoàn kinh hãi, còn tưởng rằng Miêu Nghị muốn động thủ với mình, gấp giọng nói:

- Chẳng lẽ sơn chủ nói không giữ lời?

- Ta đã hạ pháp chỉ, đệ tử Kiếm Ly cung các động hẳn cũng sắp đến rồi, đến lúc đó ngươi lại bảo đệ tử Kiếm Ly cung viết ra chuyện mà đệ tử Ngọc Nữ tông và Ngự Thú môn đã làm. Ta đã nói sẽ không tha cho tên nào của hai nhà kia, ta nghĩ ngươi cũng không hy vọng thấy hai nhà kia có cá lọt lưới cắn ngược lại ngươi chứ?

- Chuyện này…

Xế chiều hôm đó, đệ tử các động Kiếm Ly cung lục tục tới đông đủ, Chu Hoàn ra mặt triệu tập toàn bộ đồng môn đệ tử đến đại điện nghị sự viết lời chứng. Liễu Thiến cùng Mao Nhất Phàm không biết rốt cuộc Chu Hoàn muốn làm gì, muốn nghe ngóng lại bị người của Lam Ngọc môn ngăn cản.

Cùng lúc đó, linh thứu triệu tập đệ tử Ngự Thú môn các động tới Trấn Hải sơn tập họp đã bay đi.

Diêm Tu canh giữ ở phía ngoài đại điện nghị sự thầm cười khổ, sơn chủ lại giở trò này ra, lại là lấy lời chứng, dường như sơn chủ rất thích làm chuyện này!

- Để tránh hai nhà kia tìm các ngươi nghe ngóng, làm khó các ngươi, bản tọa tạm thời cô lập các ngươi!

Miêu Nghị thu được lời chứng ra lệnh một tiếng, toàn bộ đệ tử Kiếm Ly cung bị nhốt trong một dãy viện ở sau núi, cho đệ tử Lam Ngọc môn coi chừng, không để cho liên lạc với bên ngoài. Mà Chu Hoàn thì bị cưỡng ép chế trụ, nhốt ở bên trong phủ sơn chủ.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.