Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị buông Tô Ngọc Hoàn ra, xoay người đi trở về, đi vòng qua bên người Điền Thanh Phong, liếc nhìn Điền Thanh Phong, lại nhìn mọi người nói:

- Lam Ngọc môn không còn nữa, các ngươi không còn chỗ dựa, mưu tìm tiền đồ khác cũng dễ hiểu, chính là chuyện thường tình. Nể tình năm xưa Lam Ngọc môn từng trợ giúp ta không ít, ta cũng không muốn làm khó các ngươi. Tối qua ta nghe được một ít phong thanh, hẳn các ngươi cũng đã biết ta sắp điều đi khỏi Trấn Hải sơn tới chỗ khác nhậm chức…

Sắc mặt Điền Thanh Phong khẽ động, lập tức chắp tay tỏ thái độ:

- Thuộc hạ bằng lòng theo Đại nhân!

Những người khác sáng mắt lên, lục tục chắp tay nói:

- Thuộc hạ nguyện theo Đại nhân.

Miêu Nghị khoát tay dừng lại:

- Các ngươi hiểu lầm ý của ta, ta không thể nào mang theo một đám người đã phản bội ta cùng đi nhậm chức ở địa phương mới. Ý của ta là nể tình xưa với Lam Ngọc môn, trước khi đi ta không muốn làm khó dễ các ngươi. Thế nhưng có một số việc không thể nào làm như chưa hề xảy ra chuyện gì, các ngươi cũng phải có câu trả lời cho ta!

Điền Thanh Phong nhắm mắt nói:

- Mời Đại nhân chỉ thị!

- Phạm thượng làm loạn, mưu đồ bất chính, chống lệnh bất tuân!

Miêu Nghị nhìn vòng quanh mọi người nói:

- Người của ba đại phái có ai vi phạm ba điều này hay làm ra lỗi lầm gì, hãy viết ra cho ta, bao gồm vị Trầm Chấp Sự Trấn Ất điện, y là trọng điểm!

Hắn đưa tay vỗ vào vai Điền Thanh Phong:

- Các ngươi phải nộp một phần lời chứng mà thôi, đây không phải là làm khó dễ các ngươi chứ? Nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không muốn làm, các ngươi bảo bản tọa làm sao chịu nổi!

Đang khi nói chuyện tay hắn lộn một cái, Huyền Âm Bảo Kính xuất hiện nơi tay, một trận khí âm sát điên cuồng phun lên nóc đại điện, mọi người như rơi vào hầm băng, đều lạnh cóng đến run run một trận.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên nóc đại điện, chỉ thấy sương trắng một mảnh, hết sức kinh người, khí lạnh như băng thấu xương bồi hồi trong đại điện, phải thi pháp mới có thể chống đỡ.

Mọi người nhìn lại Miêu Nghị đã đi trở về bảo tọa sơn chủ ngồi xuống, nhìn hắn nghịch Huyền Âm Bảo Kính trong tay, ai nấy lộ vẻ hoảng sợ. Chẳng lẽ đây là loại pháp bảo cao cấp đó… Nếu nhắm vào mọi người phun một cái không khó tưởng tượng sẽ có hậu quả gì, rõ ràng là đang uy hiếp!

- Ta không muốn làm khó dễ các ngươi, các ngươi cũng không nên làm khó ta! Còn có cái gì do dự nữa?

Đột nhiên Miêu Nghị quát lớn:

- Chẳng lẽ các ngươi muốn đứng về phía đám người chết ba đại phái sao?

Người chết!? Ai nấy vô cùng chấn động, tên này muốn làm gì?

- Điền Thanh Phong, còn do dự sao?

Miêu Nghị lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Điền Thanh Phong.

Điền Thanh Phong nhắm mắt lấy ra một miếng ngọc điệp, viết trước mặt mọi người.

Ánh mắt Miêu Nghị lại quét về phía những người khác, mọi người cũng lấy ngọc điệp ra cúi đầu viết, chẳng qua là thỉnh thoảng len lén nhìn nhau…

-----------

Hai canh giờ sau, mấy chục miếng ngọc điệp tập trung vào tay của Miêu Nghị, hắn tra xét từng ngọc điệp. Không biết có vài người quả thật không biết gì, hay là đang cố ý hàm hồ không muốn đắc tội với người, bất quá Miêu Nghị cũng không để ý.

Đến khi đọc ngọc điệp của Tô Ngọc Hoàn, Miêu Nghị mới nhướng mày, lên tiếng kêu:

- Tô Ngọc Hoàn!

- Có!

Tô Ngọc Hoàn cả kinh, vội vàng tiến lên.

- Vì sao ngươi thành thị tẩm cho Trầm Chấp Sự kia, vì sao ta nghe nói là y cưỡng hiếp ngươi?

Miêu Nghị ném ngọc điệp trở về:

- Chừa chút thể diện cho mình ư, viết rõ ràng ra, cưỡng hiếp ngươi mấy lần?!

Tô Ngọc Hoàn cung cung kính kính lui xuống.

Miêu Nghị thu một đống ngọc điệp đã xem xong vào, lại lấy ra mười miếng ngọc điệp nhất nhất viết một hơi, viết xong ném cho Điền Thanh Phong phía dưới, nói:

- Bảo bọn họ mỗi người mang theo hai tên đồng môn lập tức chạy tới các động nhậm chức, không được sai lầm. Nếu trong lúc này các động xảy ra loạn, bọn họ khó thoát liên quan.

Điền Thanh Phong không hiểu chuyện gì, nhanh chóng tra xét ngọc điệp, phát hiện đều là pháp chỉ bổ nhiệm, những người lúc trước bị ba đại phái lật đổ, hiện tại lại được Miêu Nghị bổ nhiệm trở lại làm động chủ.

Xem xong pháp chỉ bổ nhiệm, Điền Thanh Phong ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị, chỉ thấy Miêu Nghị lại cầm một đống ngọc điệp khác viết, sau đó gọi:

- Tuyết nhi!

Tuyết nhi từ ngoài điện đi vào, Miêu Nghị đưa ngọc điệp cho nàng:

- Phát cho các động!

Tuyết nhi ứng tiếng đi, đi vòng qua hậu điện xem nội dung trong ngọc điệp, chính là lệnh cho đệ tử Kiếm Ly cung các động tới Trấn Hải sơn tập họp.

Đêm khuya vắng người, ba mươi kỵ sĩ ầm ầm xông ra Trấn Hải sơn sơn môn.

Động tĩnh như vậy muốn không kinh động những người khác cũng khó.

Trên lầu các biệt viện, Thanh Cúc cau mày nhìn về phía đại điện, lẩm bẩm một mình:

- Miêu Nghị, ngươi có tiền đồ tốt đẹp đang chờ, lại không bị tổn thất gì, nhẫn nhịn một chút cũng qua chuyện, chớ làm lớn chuyện tới mức không thu thập được, tự hủy tương lai…

Bên trong một tòa biệt viện khác, Phàn Tử Trường đang trong đình uống rượu một mình đột nhiên lắng tai nghe một hồi, chợt khẽ mỉm cười nói:

- Miêu sơn chủ, gần đây ta nghe được không ít sự tích có liên quan tới ngươi, hy vọng huyết tính của ngươi vẫn còn. Ta lặng lẽ báo tin nghe ngóng được cho ngươi, nếu ngươi không làm lớn chuyện, vậy sẽ khiến cho ta hết sức thất vọng.

Y cầu Miêu Nghị gây ra chuyện lớn một chút còn không được, muốn cho lớn chuyện liên lụy tới cả Trầm Phong Hoa mới được.

Bên ngoài bóng đêm thâm trầm, phủ đệ tu hành Chu Hoàn đèn đuốc sáng choang, lúc này Liễu Thiến cùng Mao Nhất Phàm cũng tụ tập ở nơi này. Nhân mã của ba đại phái ở Trấn Hải sơn cũng tụ tập ở nơi đây, bao gồm cả mười lộ động chủ, không khí có chút khẩn trương.

Bắt đầu từ khi Miêu Nghị điều tập đệ tử Lam Ngọc môn, cả bọn trở nên căng như dây đàn.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn vật cỡi bên cạnh, chuẩn bị sẵn cho tình huống lưới rách cá chết. Nếu Miêu Nghị dùng sức mạnh, bọn họ hoặc là liều mạng, hoặc là trốn về phía Nam Tuyên phủ. Dù sao ở hai phủ cũng có người nói chuyện giúp bọn họ, cũng không phải Miêu Nghị nói thế nào cũng được.

Mấy chục kỵ sĩ rời đi gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến cho cả bọn giật mình kinh hãi đứng bật dậy, bọn Chu Hoàn như chim sợ cành cong lắc mình vào trong viện quát lớn:

- Tình huống thế nào?

Rất nhanh bên ngoài có một đệ tử chạy tới bẩm báo:

- Sư thúc, ba mươi tên đệ tử Lam Ngọc môn trong đêm rời đi Trấn Hải sơn.

Rời đi? Chu Hoàn ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn bọn Liễu Thiến, bọn họ còn lo lắng Miêu Nghị tập trung đệ tử Lam Ngọc môn tấn công bọn họ, hiện tại điều đi một hơi ba mươi người, đây là chuyện gì vậy?!

Nhân mã đã bị điều đi khỏi, mọi người ít nhiều gì cũng thở phào nhẹ nhõm, bất quá Liễu Thiến vẫn còn có vẻ sợ hết hồn hết vía nói:

- Rốt cục tiểu tặc Miêu Nghị muốn làm gì?

Hiện tại nàng đang vô cùng hối hận vì trước đó đã nói Thiên nhi và Tuyết nhi bồi nam nhân nào ngủ cũng như nhau ngay trước mặt mọi người, hiện tại lời này giống như cây gai đang đâm vào tim nàng.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.