Chương trước
Chương sau
Thất Giới Đại sư còn muốn cầu xin nữa, nhưng Liệt Hoàn đã xua tay nói:

- Đại sư, chuyện này không liên quan gì với lão, nếu là chuyện riêng của cá nhân lão, Hỏa Cực cung bản vương hủy thì thôi, đương nhiên phải báo ân. Hôm nay ta đã đáp ứng Đại sư không hại tính mạng bọn họ, đây đã là ranh giới cuối cùng của bản vương, nếu Đại sư còn cầu tình cho chúng ép bản vương, nói không chừng bản vương sẽ đổi ý!

Nói xong cũng không cho Thất Giới Đại sư nói gì nữa, chỉ về phía Bạch Tử Lương trầm giọng quát:

- Chẳng lẽ cho lời của bản vương là trò đùa, bản vương kiên nhẫn có hạn!

- Liệt Đại ca, xin hãy nể mặt tiểu muội, bỏ qua cho con trai muội đi.

Cơ Mỹ Mi chạy tới nặn ra nụ cười.

Liệt Hoàn bật cười ha hả nói:

- Cơ Mỹ Mi, năm xưa lúc ta coi trọng nàng, nàng vẫn khinh thường ta, nhất quyết đi theo tên công tử bột kia. Liệt Hoàn ta cũng không phải là người lòng dạ nhỏ mọn, chuyện đã qua cũng không nhắc lại, ta thấy hiện tại phong vận nàng còn hơn cả năm xưa, nếu nàng chịu đáp ứng làm tiểu thiếp ta, ta sẽ tha cho con trai nàng một lần, sao hả?

Cơ Mỹ Mi nhất thời lộ vẻ xấu hổ, Bạch Tử Lương đột nhiên vọt tới, rống giận với Liệt Hoàn:

- Ngươi động thủ đi!

Cơ Mỹ Mi còn chưa phản ứng kịp, Liệt Hoàn đã tát mạnh một cái, không cho Cơ Mỹ Mi có thời gian kịp suy nghĩ. Có thể thấy lời nói vừa rồi của y chỉ là làm nhục mà thôi, không phải là thật.

Y cũng không thể nào cưới Cơ Mỹ Mi làm tiểu thiếp, lúc này chiếm lý làm nhục một chút thì được, nếu thật sự ép Cơ Mỹ Mi làm tiểu thiếp, đó chính là làm nhục tới Cơ Hoan. Dù Cơ Mỹ Mi thế nào đi nữa cũng là con gái của Cơ Hoan, con gái của Cơ Hoan há có thể làm tiểu thiếp người ta, chọc giận Cơ Hoan cũng không phải là chuyện đùa.

Bốp! Một cái tát đánh trúng vào mặt Bạch Tử Lương, hơn phân nửa hàm răng xen lẫn trong máu tươi bay ra, miệng mũi bắn ra máu tươi, toàn thân y bay ra ngoài, rơi xuống đất cách đó mười mấy thước bất tỉnh nhân sự.

- Tử Lương!

Cơ Mỹ Mi kêu lên một tiếng, nhanh chóng tiến lên ôm lấy con trai kiểm tra một hồi, thấy không lo âu về tính mạng mới vùi đầu ôm con khóc sụt sùi, hối hận vì đã ép con trai tới tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội.

Liệt Hoàn lạnh lùng nói:

- Người kế!

Bốp! Lam Tố Tố tiến lên lại bị một cái tát đánh bay ra ngoài, răng và máu tươi cùng nhau phun ra, lại rơi xuống đất bất tỉnh.

- Người kế!

Bốp! Lại một người nữa phun máu bay ra ngoài.

Tình cảnh từng người một ngoan ngoãn tiến lên cho Liệt Hoàn đánh đã khiến cho Bát Giới run sợ. Đánh xong người Yêu Quốc lại đánh tới bên Phật Quốc.

Sau khi chính mắt thấy Không Trí bị một cái tát tát bay, Bát Giới nhìn Thất Giới Đại sư ra vẻ hết sức đáng thương.

Thất Giới Đại sư chắp tay chữ thập không nói, vốn Liệt Hoàn muốn giết những người này, hôm nay chỉ là tát mỗi người một cái mà không hại tới tính mạng đã là vô cùng nể mặt lão. Nói trắng ra là cũng chỉ là chịu chút đau khổ, xác thực là phạt nhẹ cảnh cáo, lão không tiện nói thêm gì nữa, ngay cả Không Trí cũng bị đánh, lão càng không dễ nói giúp cho đồ đệ mình.

Nhưng Bát Giới không phải là người ngồi chờ chết, mặc dù một tát này đánh không chết người, nhưng đánh cho răng bay đầy trời, hộc máu lại chết ngất, nhìn hết sức kinh người, ai mà muốn chịu tội cực khổ như vậy.

Thất Giới Đại sư không lên tiếng không có nghĩa là Bát Giới không lên tiếng, lúc tiến lên cho Liệt Hoàn đánh, đi ngang qua bên cạnh Thất Giới Đại sư, y bèn la lớn với sư phụ mình:

- Sư phó, con là đồ đệ duy nhất của người, nhất mạch đơn truyền Giới Môn! Nếu con xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhất định người phải bảo trọng!

Cũng không biết là lời này nói cho Thất Giới Đại sư nghe, hay là nói cho Liệt Hoàn nghe.

Thất Giới Đại sư nở nụ cười khổ.

Bọn Vân Quảng không biết nói gì, thầm nghĩ hòa thượng này thật là giảo hoạt, Liệt Hoàn nể mặt Thất Giới Đại sư như vậy, ngươi còn nói ra một cách lộ liễu, Liệt Hoàn còn có ý hạ thủ sao?!

Hồng Trần Tiên Tử hơi cúi đầu thở dài một tiếng, không hiểu tại sao Nguyệt Dao có thể có Nhị ca như vậy…

Ánh mắt Liệt Hoàn nhìn lướt qua phát hiện phản ứng của Thất Giới Đại sư, xem ra hòa thượng này thật đúng là đệ tử thân truyền Thất Giới Đại sư.

Liếc nhìn Bát Giới cẩn thận chắp tay chữ thập đi tới trước mặt mình, Liệt Hoàn hừ lạnh nói:

- Tiểu hòa thượng lẻo mép, chớ làm dơ bẩn tay của bản vương, cút sang một bên!

A Di Đà Phật! Bát Giới vái chào một cái, sau đó vội vàng quay đầu chạy trở về, có thể nói thở phào nhẹ nhõm thật dài, nghĩ thầm quả nhiên lão yêu quái này nể mặt lão lừa trọc, cuối cùng mình cũng tránh thoát một kiếp.

Đám hòa thượng còn lại tiến lên không được may mắn như vậy, từng người bị tát bay như những người trước.

Mười hai người có mười một hộc máu rơi răng ngất đi, chỉ mình Bát Giới đang nấp sau lưng sư phụ là may mắn thoát khỏi.

Sau khi phạt nhẹ cảnh cáo, Liệt Hoàn xoay người đối mặt cung điện cổ xưa kia chắp tay hành lễ, rồi nhìn Thanh Phong ôm quyền. Thanh Phong gật đầu một cái, Liệt Hoàn quay đầu lại nhìn vòng quanh mọi người hừ lạnh một tiếng, thân hóa lưu quang bay lên trời đi xa.

Bọn Vân Quảng như có điều suy nghĩ liếc nhìn cung điện cổ xưa kia, thà bỏ qua cho Yến Bắc Hồng kia cũng phải cảnh cáo người của Vạn Yêu Thiên và Cực Lạc Thiên, nguyên nhân bên trong chuyện này đáng cho bọn họ suy nghĩ sâu xa

- Thanh Hữu Sứ còn có gì căn dặn?

Thất Giới Đại sư chắp tay chữ thập hỏi.

- Ngày mai mặt trời mọc, nhớ kịp thời rời đi!

Thanh Phong nhàn nhạt nói vừa dứt câu lập tức xoay người đi, rõ ràng Tây Tú Tinh cung không hoan nghênh người ngoài.

Thất Giới Đại sư thở dài một tiếng, vung tay áo lên, năm hòa thượng bất tỉnh dưới đất trôi lơ lửng ở phía sau lão, theo lão rời đi.

Bát Giới ngoan ngoãn theo sát phía sau, nơi này thật sự là không an toàn,

-----------

Ngày kế, bọn Miêu Nghị lênh đênh phiêu bạt ở trên biển, hai mươi mốt tu sĩ Tiên Quốc tham gia Kham Loạn hội may mắn còn sống sót ở trên một chiếc thuyền không lớn không nhỏ, mũi thuyền treo đèn lồng Tây Tú Tinh cung, bầy yêu gặp phải đều né tránh, không dám ngăn trở.

Tinh Tú Hải Kham Loạn hội đã kết thúc, vô số yêu quái bị cách ly khỏi Tinh Tú Hải trước đó đang rối rít lục tục trở về. Thỉnh thoảng từ bóng dáng xẹt qua không trung và trên biển có thể chứng minh, không có đèn lồng Tây Tú Tinh cung treo ở đầu thuyền, muốn tự tại rời đi sợ là không dễ dàng như vậy.

Tự nhiên đám người Nguyệt Dao không thể nào ngồi cùng thuyền bọn họ trở về, đã đi theo đám người Đường Quân bay lên không mà đi. Mà bọn Miêu Nghị còn chưa có tư cách để cho bọn Đường Quân đích thân đưa đến nhà, chỉ có thể là tới thế nào, trở về thế ấy.

Người trên thuyền cũng không biết ngày hôm qua Liệt Hoàn giá lâm, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên bọn họ cũng không có tư cách để cho Đường Quân giải thích gì. Bọn họ chỉ cảm thấy hưng phấn vì sắp được trở về nhà, hồn nhiên không biết chuyện đã xảy ra hôm qua.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.