Chương trước
Chương sau
Bọn Miêu Nghị ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt cùng nhau hung tợn rơi vào Bì Quân Tử trên người, hiển nhiên đều đang mắng y canh gác cẩu thả.

Bì Quân Tử cũng oan ức, lập tức truyền âm giải thích, không phải là ta kém cỏi bất tài, mà là Nguyệt Dao quá giảo hoạt. Người ta từ trên trời giáng xuống, bản lãnh Địa Thính của ta làm sao Thiên Thính cho được???

- Chớ có dây dưa, phân loại nhanh lên một chút, Lục gia đang chờ.

Lan Nhược đốc thúc một tiếng.

Cả bọn cảm thấy bất đắc dĩ, bất quá điều này cũng tốt, cũng không cần lén lút làm gì nữa, Miêu Nghị gọi cả Bì Quân Tử vào cùng nhau phân loại, sau đó nhìn Lan Nhược cười khổ:

- Cô cô, một đống nhiều như vậy, phân loại kiểm kê rất hao tổn thời gian, nàng cũng giúp một tay đi, nhiều nhân thủ cũng nhanh hơn một chút.

Lan Nhược không có ý kiến đối với chuyện này, suy đoán không có mấy người từ chối chuyện kiểm kê của cải, tức thì bắt tay vào, chín người mười tám cái tay phân loại thật nhanh.

Chín người cơ hồ bận rộn suốt một đêm, đợi đến khi chân trời hơi sáng đã có kết quả phân loại kiểm kê.

Mặc dù phần lớn tu sĩ dự Kham Loạn hội đều mang Nguyện Lực Châu đổi thành đồ có thể bảo vệ tính mạng sau khi tới Tinh Tú Hải, nhưng không phải ai cũng là như vậy. Dù sao tới Tinh Tú Hải ít nhiều gì cũng phải chuẩn bị một ít Nguyện Lực Châu để bổ sung pháp lực tiêu hao, huống chi số người chuẩn bị rộng rãi một chút cũng không ít. Không phải là ai cũng nghèo, tỷ dụ như Miêu Nghị mang theo mấy ngàn viên Nguyện Lực Châu tới Tinh Tú Hải.

Nguyện Lực Châu tích lũy trên thân mấy vạn người gộp lại là một con số vô cùng ghê gớm, ước chừng hơn hai trăm bảy mươi vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Tất cả tinh tệ tích lũy lại chung một chỗ đổi thành kim tinh, có hơn tám trăm vạn kim tinh. Tiền ở Tinh Tú Hải quả thật không có tác dụng gì, cho nên số lượng này thật sự là không nhiều lắm.

Chiến giáp nhị phẩm và vũ khí các loại, đếm ra có tới sáu vạn năm ngàn tám trăm lẻ hai món.

Chiến giáp nhất phẩm và vũ khí ngược lại ít hơn, chỉ có chừng ba ngàn món.

Yêu đan, âm đan và nội đan các loại cũng khiến cho người ta phải trợn mắt há mồm, rất rõ ràng ai ai cũng chuẩn bị đầy đủ loại vật phẩm tiêu hao nhất định phải có này, cộng thêm số đánh giết cướp được, có chừng hơn chín trăm tám mươi vạn viên. Toàn bộ là nhất phẩm, không có một viên nhị phẩm nào, thật sự là không có tu sĩ nào mang nhị phẩm tới nơi này, ngoài ra các loại yêu đan nhị phẩm nhất định phải săn giết tu sĩ cảnh giới Hồng Liên mới có thể có được. Tham dự Kham Loạn hội cũng không có cơ hội săn giết cao thủ Hồng Liên, có cơ hội mọi người cũng không giết được, không có thực lực đó.

Càng làm cho người ta tim đập rộn lên chính là, còn có ba mươi lăm món pháp bảo nhị phẩm cao cấp.

Các loại đồ linh tinh khác quả thật là nhiều không đếm xuể.

Đống đồ này là của cải mấy vạn tu sĩ tham dự tích lũy qua hàng trăm hàng ngàn năm, không phong phú mới lạ. Hơn nữa đây chỉ là một phần của cải của số tu sĩ tham gia Kham Loạn hội mà thôi.

- Nhiều như vậy!

Tư Không Vô Úy xoa xoa hai tay, ánh mắt cười híp lại nhỏ như đường tơ.

Cho dù là ăn nói thận trọng như Cổ Tam Chính cũng khó có thể che giấu vẻ vui mừng trên nét mặt.

- Không nhiều lắm, chỉ có một chút…

Lan Nhược đột nhiên chen lời nói, trong nháy mắt phá hỏng nhã hứng mọi người.

Nụ cười Tư Không Vô Úy cứng đờ, nhìn chằm chằm Lan Nhược. Bởi vì chẳng những nữ nhân này chen lời mà còn nhúng tay, cười hì hì giũ ra một mảnh vải bố trải dưới đất, nhanh chóng lấy hơn một nửa số lượng đã phân loại.

- Các ngươi tám người, ta thấy cũng không tiện chia số lẻ, để ta giải quyết giúp, đưa cho Lục gia là được.

Lan Nhược vui mừng hớn hở, cười không khép miệng lại được.

Hơn hai trăm bảy mươi vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Không phải là vừa đúng hai trăm bảy mươi vạn, mà là ‘hơn’. Nữ nhân này chỉ để lại một trăm ba mươi lăm vạn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, toàn bộ số còn lại bị nàng gom vào trong một vòng tay trữ vật.

Hơn tám trăm vạn kim tinh, nàng chỉ để lại vừa đúng bốn trăm vạn. Khoan nói nàng lấy phần lẻ, còn chuyên chọn kim tinh để lấy, chừa lại bạch tinh hắc tinh, có lẽ sợ lấy nhiều tiền lẻ phiền phức.

Nội đan nhất phẩm chỉ để lại bốn trăm chín mươi vạn viên, một ít nội đan không phẩm cấp cũng bị nàng vơ vét vào vòng tay trữ vật.

Chiến giáp và vũ khí các loại, nhất phẩm chỉ để lại một ngàn năm trăm món, nhị phẩm chỉ để lại ba vạn hai ngàn món, số lẻ mà nàng lấy hơi bị nhiều…

Ba mươi lăm món pháp bảo nhị phẩm cao cấp, thứ này quá quý trọng, coi như nàng tự giác, chỉ lấy đi mười tám món, để lại mười bảy món.

Những thứ linh tinh khác, nữ nhân Lan Nhược này cũng không buông tha, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy. Có vẻ người của Thiên Ngoại Thiên ra ngoài cũng giống như ác quỷ sổng ra khỏi địa ngục, làm như vậy thật sự quá khó coi.

Cả bọn nhìn chằm chằm nàng vơ vét của cải mà bọn họ mạo hiểm vất vả vô cùng mới có thể lấy được, ai nấy tức tối mà không làm được gì, ai bảo thân phận mình thấp kém, không hơn được người ta.

Miêu Nghị thật sự là không nhịn được, sa sầm nét mặt nói:

- Người Thiên Ngoại Thiên ra ngoài làm như chưa từng thấy qua đồ như vậy, ta cũng không tin Lục gia sẽ so đo tính toán từng ly từng tí, chẳng lẽ nàng muốn lấy riêng cho mình số lẻ này?

Lan Nhược lập tức cho hắn một nụ cười tươi tắn quyến rũ:

- Lục gia nhất định sẽ thưởng cho ta, Lục gia thưởng ta, đương nhiên ta sẽ lấy, dù sao không mượn ngươi xen vào.

Nói xong nhấc một bao lớn lên rời đi bằng cách nhảy chân sáo vui mừng hớn hở, không mất chút sức lực nào có thể phát tài một khoản lớn như vậy, không vui mừng mới lạ.

Sắc mặt Miêu Nghị đen như trôn chảo, không phải là hắn không nỡ để những thứ này lại cho lão Tam, chỉ cần lão Tam cần nhất định hắn sẽ cho. Thế nhưng lão Tam dám chơi như vậy, quả thật đen tối chẳng khác nào hắn, điểm này khiến cho hắn rất khó chịu.

- Ta thấy Nguyệt Dao này là ngứa mông muốn ăn đòn rồi…

Miêu Nghị lộ vẻ âm trầm nói.

Vẻ mặt Tư Không Vô Úy như đưa đám nói:

- Lão đệ, nếu như ngươi dám đánh mông Nguyệt Dao Tiên Tử, toàn bộ những thứ này là của ngươi.

Cả bọn cũng gật đầu một cái, Miêu Nghị có chút nổi giận thuận miệng nói:

- Không phải là ta chưa đánh qua…

Lời vừa ra khỏi miệng lập tức ý thức được nói lỡ lời, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Hắn thật sự đã đánh qua, đó là lão Tam khi còn bé bị lão Nhị làm hư, nghịch ngợm quá đáng, bị hắn đánh không chỉ một lần. Trẻ con đứa nào cũng nghịch như vậy, không tránh khỏi bị đòn.

Cả bọn bên cạnh nghe vậy nhất thời vô cùng kinh ngạc, Triệu Phi vội vàng hỏi:

- Ngươi từng đánh mông Nguyệt Dao Tiên Tử ư?

Tư Không Vô Úy cũng trợn mắt há mồm nói:

- Lão đệ, thật hay giả vậy, cảm giác thế nào?

- Ý của ta là, không phải là ta chưa từng đánh nữ nhân, nữ nhân chết dưới tay ta không chỉ một vài người.

Miêu Nghị đổi lời đáp cho qua chuyện.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.