Nguyệt Dao cũng âm thầm cảm thấy may mắn tối qua chịu hạ thân phận cao quý của mình xuống, lôi kéo Miêu Nghị trở về. Bằng không nhân mã phe Tiên Quốc vốn đã ít, nếu để tới mức toàn bộ tu sĩ Tiên Quốc tham dự chỉ còn lại mấy người bọn họ có quyền miễn chiến sống sót trở về ắt sẽ trở thành trò cười. Nàng thân là đệ tử quan môn được Mục Phàm Quân vô cùng sủng ái, không thể để cho Thiên Ngoại Thiên mất mặt.
Khi ngày quyết đấu kết thúc, sáu nước lại tổn thất hơn bảy trăm người, Tiên Quốc chỉ tổn thất hơn ba mươi người. Kết quả này làm Nguyệt Dao cảm thấy hài lòng, lúc rút lui quay lại nhìn Miêu Nghị lâu một chút, lại phát hiện Miêu Nghị cơ hồ vẫn trong trạng thái cụp mắt xuống lặng lẽ không tiếng động.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, đảo mắt đã là gần hai mươi ngày qua, tu sĩ sáu nước đã tổn thất xấp xỉ một vạn năm ngàn người, những tu sĩ còn lại chưa tới vạn người.
Yêu Quốc còn lại không tới ba trăm người, người của Tiên Quốc, Vô Lượng quốc, Ma Quốc cùng Quỷ Quốc xấp xỉ ngang nhau cũng còn có hơn một ngàn người, Phật Quốc bởi vì nhân số nhiều nhất, hôm nay còn có hơn bốn ngàn nhân mã. Vốn là nhân số của Tiên Quốc và Yêu Quốc là xấp xỉ, nhưng vì bên Tiên Quốc có Miêu Nghị trấn giữ, giảm bớt tổn thất thật to, làm nhân số Yêu Quốc trở nên ít nhất.
Thật ra muốn trách phải trách chính bọn họ, nếu không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413640/chuong-420-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.