Chương trước
Chương sau
Nguyệt Dao cũng âm thầm cảm thấy may mắn tối qua chịu hạ thân phận cao quý của mình xuống, lôi kéo Miêu Nghị trở về. Bằng không nhân mã phe Tiên Quốc vốn đã ít, nếu để tới mức toàn bộ tu sĩ Tiên Quốc tham dự chỉ còn lại mấy người bọn họ có quyền miễn chiến sống sót trở về ắt sẽ trở thành trò cười. Nàng thân là đệ tử quan môn được Mục Phàm Quân vô cùng sủng ái, không thể để cho Thiên Ngoại Thiên mất mặt.

Khi ngày quyết đấu kết thúc, sáu nước lại tổn thất hơn bảy trăm người, Tiên Quốc chỉ tổn thất hơn ba mươi người. Kết quả này làm Nguyệt Dao cảm thấy hài lòng, lúc rút lui quay lại nhìn Miêu Nghị lâu một chút, lại phát hiện Miêu Nghị cơ hồ vẫn trong trạng thái cụp mắt xuống lặng lẽ không tiếng động.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, đảo mắt đã là gần hai mươi ngày qua, tu sĩ sáu nước đã tổn thất xấp xỉ một vạn năm ngàn người, những tu sĩ còn lại chưa tới vạn người.

Yêu Quốc còn lại không tới ba trăm người, người của Tiên Quốc, Vô Lượng quốc, Ma Quốc cùng Quỷ Quốc xấp xỉ ngang nhau cũng còn có hơn một ngàn người, Phật Quốc bởi vì nhân số nhiều nhất, hôm nay còn có hơn bốn ngàn nhân mã. Vốn là nhân số của Tiên Quốc và Yêu Quốc là xấp xỉ, nhưng vì bên Tiên Quốc có Miêu Nghị trấn giữ, giảm bớt tổn thất thật to, làm nhân số Yêu Quốc trở nên ít nhất.

Thật ra muốn trách phải trách chính bọn họ, nếu không phải là ban đầu chen chúc ào ra đi bắt Ngưu Hữu Đức, gây ra động tĩnh lớn như vậy chọc cho các phe chú ý trở thành mục tiêu công kích nổi bật, nếu không cũng không tới nỗi thảm như vậy.

Sắc mặt Bạch Tử Lương và Lam Tố Tố rất khó coi, lo lắng đến cuối cùng tu sĩ Yêu Quốc tham dự trừ vài người bọn họ ra có quyền miễn chiến, những người khác sẽ không còn một mống, vậy thì quá khó coi.

Thật may là còn lại chừng ba trăm người này, có thể sống đến bây giờ cũng là tinh anh trong tinh anh, muốn ngã xuống cũng rất khó, cũng ít người khiêu chiến với bọn họ. Phật Quốc là tương đối xui xẻo, mặc dù nhiều người cao thủ nhiều, nhưng tu vi kém cũng nhiều, cơ hồ trở thành mục tiêu cho năm nước khác thay nhau khiêu chiến.

Hơn một vạn người chết trận, cơ hồ làm mặt đất nơi diễn ra chiến trường đều bị máu tươi nhuộm đỏ, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

-----------

Quyết đấu hôm nay kết thúc, nhân mã các bộ lại lui về, đội ngũ đánh tàn phế họp thành đội lần nữa là không tránh khỏi.

Giữa dãy núi ngoài xa vang lên tiếng kêu thê thảm của đám linh thú vật cỡi mất đi chủ nhân. Bởi vì lý do quyết đấu công bình, trừ long câu ra không cho sử dụng vật cỡi khác, ngay cả ba người Cổ Tam Chính cũng thu Bích Giáp Truy Phong Thú vào, những linh thú có chủ nhân tử trận quanh quẩn trên đảo, hàng đêm cất tiếng kêu thê thảm bi ai.

Hiện tại đại đa số người cũng không biết cuối cùng là sống hay chết, tạm thời cũng không có mấy người có tâm trạng quản số vật cỡi này. Nếu muốn thu phục cũng phải đợi đến sau khi quyết chiến kết thúc hãy nói, nếu không mình cũng chết đi vậy chỉ tổ phí công.

- Lão đệ, đang nhìn gì vậy?

Thấy Miêu Nghị nhìn chằm chằm địa phương linh thú kêu gào thất thần, chung quanh người tan hết rồi cũng không nhúc nhích, bảy người phía sau nhìn nhau sau một lúc, Tư Không Vô Úy tiến lên hỏi.

Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, lắc đầu cười nói:

- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy lãng phí những linh thú hiếm hoi này thật đáng tiếc, muốn tìm hai con trở về cho hai tên thị nữ làm vật cỡi, thế nhưng không hiểu phương pháp thuần dưỡng, cho dù là bắt trở về cũng chỉ phí công.

Mấy người trở về phía sau không bao lâu, bọn Miêu Nghị đột nhiên phát hiện không biết ba người Cổ Tam Chính đi đâu rồi, ra ngoài động tìm khắp nơi cũng không tìm được.

Đợi đến lúc gặp lại được ba người, trên tay mỗi người đều có mấy cái túi linh thú. Đàm Lạc ném một cái cho Miêu Nghị:

- Đây là hai con Ô Lân Hống, không kém hơn Bích Giáp Truy Phong Thú của chúng ta, phương pháp thuần dưỡng trong này.

Y lại ném cho Miêu Nghị một miếng ngọc điệp.

Miêu Nghị ngạc nhiên, rót pháp lực vào túi linh thú điều tra, chỉ thấy hai con mãnh thú răng nhọn móng nhọn, thân thể phủ một lớp vảy đen như mực. Đầu giống như mãnh hổ, mọc sừng dài ghê rợn, trên cổ còn có một vòng lông dày giống như bờm sư tử, trán có cắm cương châm, đang ngủ mê man bên trong túi linh thú.

Quay đầu lại phát hiện Cổ Tam Chính và Diệp Tâm cũng ném mấy túi linh thú cho Triệu Phi và Tư Không Vô Úy. Ngay cả Bì Quân Tử cùng Đào Vĩnh Xuân cũng có phần, chuyện này khiến cho hai người vui mừng hớn hở ra mặt.

Miêu Nghị cũng không nghĩ tới chẳng qua mình chỉ thuận miệng nói, bọn họ lập tức chạy đi bắt đám linh thú này về. Chắc chắn trong đó công lao Đàm Lạc là lớn nhất, tự nhiên người của Ngự Thú môn có thủ đoạn đối phó những linh thú này.

Nhìn ba người khoanh chân ngồi vào bên cạnh tĩnh tọa, Miêu Nghị không nhịn được hỏi:

- Không phải là các ngươi muốn tìm ta báo thù cho ba đại phái sao? Hiện tại đưa vật này cho ta, vạn nhất ta chết ở trên tay các ngươi, chẳng phải là tặng không vật này sao?

Diệp Tâm trợn trừng mắt xem thường, nhắm hai mắt lại, Đàm Lạc cười khổ xong cũng là như vậy.

Ngược lại Cổ Tam Chính nhàn nhạt nói:

- Lục Thánh phái người tới thay đổi quy tắc trò chơi, hiện tại chúng ta cần ngươi. Nếu không chúng ta cũng không nắm chắc có thể còn sống trở về báo cáo kết quả với sư môn. Đã có lý do, cũng có thể giải thích với sư môn.

Nói xong nhắm hai mắt lại không lên tiếng.

Miêu Nghị cười ha hả, đã sớm nhìn ra ba tên này không có ý báo thù.

Triệu Phi cũng lắc đầu cười một tiếng, Tư Không Vô Úy vui vẻ nói:

- Nhìn người khác giết tới giết lui mãi ta cũng cảm thấy ngứa tay. Ta nói này lão đệ, thân thủ của ngươi dưới tình huống này quả thật là vô địch, hiện tại phần lớn của cải mười tám vạn tu sĩ tích lũy cả ngàn năm đều tập trung ở trong tay những người này, làm một chuyến còn hơn cả chúng ta làm phủ chủ bao nhiêu năm, chẳng lẽ ngươi cũng không động lòng?

- Xem thử hãy nói, chờ đồ tập trung vào trên tay thật ít người hãy động thủ cũng không muộn, dù sao bọn họ cũng không chạy thoát!

Miêu Nghị mỉm cười nói một câu, khoanh chân ngồi ở bên cạnh, ném Nguyện Lực Châu vào trong miệng.

Thật ra thì thân thể của hắn đã khôi phục từ mấy ngày trước, chẳng qua là không muốn xuất chiến, nhân cơ hội tu luyện mà thôi.

Cũng không phải là hắn sợ gì, mà là ra trận liều mạng không tránh được sẽ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Đánh đến lúc này, tu sĩ tham dự còn lại có thể nói là cao thủ như mây, hở một chút là gặp phải đội ngũ do mười cao thủ Thanh Liên cửu phẩm tạo thành, người ta cũng không phải kém cỏi bất tài.

Mấu chốt nhất chính là, tuyệt chiêu một thương mười biến kia của hắn tiêu hao thật sự là quá lớn, bản thân không chịu nổi, không thể nào thường xuyên lấy ra sử dụng. Cho nên hoặc không dùng, hoặc là sẽ dùng ở chỗ có thể phát huy tác dụng tối đa. Hiện tại xuất chiến không kiếm chác được bao nhiêu, đợi đến cuối cùng lúc sắp kết thúc, đại đa số của cải tập trung lại, lúc ấy xuất thủ kiếm một khoản cũng không muộn. Nếu quá mức tham lam cũng không được, năng lực cũng có hạn.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.