Vân Phi Dương chần chờ nói:
- Làm như vậy đối với những đại môn phái kia cũng không công bình, bọn họ mang theo trọng bảo tới chính là vì bảo vệ tính mạng, hiện tại bảo bọn họ bỏ trọng bảo xuống dùng thực lực chiến đấu, có lẽ bọn họ sẽ không bằng lòng…
Nguyệt Dao đáp:
- Nếu như bọn họ không đồng ý, chúng ta có thể cho bọn họ cơ hội khác. Bọn họ thích dùng pháp bảo vậy sáu người chúng ta sẽ phụng bồi bất cứ lúc nào, nếu như bọn họ nắm chắc thắng được sáu người chúng ta, vậy thì mặc cho bọn họ, chúng ta không miễn cưỡng. Huống chi đệ tử những đại môn phái kia cũng không phải hạng kém cỏi bất tài, tự nhiên có chỗ độc đáo riêng, không có pháp bảo chưa chắc đã sợ.
- Nói như vậy có vẻ hơi có đạo lý, chẳng qua là...
Vân Phi Dương trầm ngâm một phen, giương mắt hỏi:
- Tại sao ta phải đáp ứng muội chuyện này, muội bảo sao ta làm vậy, chẳng phải là vô cùng mất mặt, bản thiếu há có thể bị một nữ nhân nắm mũi dẫn đi!
- Mặt mũi có quan trọng lắm không?
Nguyệt Dao hỏi ngược lại:
- Trên đảo này chỉ có một không gian nhỏ như vậy, chỉ có một trăm vị trí, nếu thật sự phải chém giết lẫn nhau để tranh, ngươi có thật sự hạ thủ với tu sĩ Ma Quốc của ngươi không?
Vân Phi Dương không biết nói gì, thật đúng là khó lòng hạ thủ, cũng không phải là không hạ thủ được, mà vì thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413618/chuong-413-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.