Miêu Nghị ngẩn người ra, thấy Yến Bắc Hồng thủy chung đi vòng vòng quanh thân thể tàn phế của bọn Tống Trạch Minh không ngừng, dường như không có chút hứng thú nào với Nguyện Lực Châu, ngược lại cảm thấy hứng thú hơn với bọn Tống Trạch Minh đã rơi vào tay mình, không khỏi cảm thấy kỳ quái. Kẻ tu hành nào mà không khát khao Nguyện Lực Châu, vì sao Yến Bắc Hồng lại tỏ ra không thèm quan tâm như vậy, chuyện này quả thật cũng hết sức khác thường.
- Lão đệ, giúp ta một chuyện, giúp ta dời mấy người bọn họ tới chỗ ở rộng rãi của Tống Trạch Minh đi.
Yến Bắc Hồng dứt lời bèn mang mấy người đi, để lại bốn người Miêu Nghị phụ một tay.
Miêu Nghị không biết nói gì, nghĩ thầm ngươi cũng thật là ác, di chuyển những người cụt hết tứ chi này đi làm gì, chẳng lẽ còn muốn nghĩ biện pháp hành hạ bọn họ cho hả giận???
Mặc dù cảm thấy ghê tởm, nhưng cuối cùng Miêu Nghị vẫn giúp một tay đem bốn người tàn phế còn lại đi.
Đi tới động của trại chủ, Miêu Nghị ném bốn người xuống, vừa quay đầu lại phát hiện Yến Bắc Hồng đang cau mày nhìn mình, ánh mắt lóe lên không biết đang suy nghĩ gì.
Miêu Nghị không phải người ngu, đã sớm cảm thấy Yến Bắc Hồng có vẻ khác thường, vẫn nghi hoặc về chuyện này. Lúc này thấy ánh mắt Yến Bắc Hồng có vẻ thâm sâu khó hiểu, trong lòng không khỏi âm thầm sinh nghi.
- Lão đệ, mới vừa rồi ta đã thử thi pháp hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413593/chuong-406-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.