Chương trước
Chương sau
Cả bầy long câu khịt mũi châu đầu ghé tai, tựa hồ đang xì xào bàn tán, nhìn theo thân ảnh Hắc Thán rời đi, rất lâu vẫn chưa tản đi, có vẻ như không nghĩ ra vì sao Hắc Thán dám đi địa phương nguy hiểm như vậy, đã bị lòng dũng cảm của Hắc Thán chấn nhiếp.

Đi về phía trước nhiệt độ càng ngày càng cao kinh khủng, Hắc Thán chạy thật xa đổ mồ hôi như mưa cuối cùng cũng ngừng lại, bốn vó bồi hồi quanh quẩn, không dám tiếp tục tiến về phía trước nữa.

Cuối cùng nó cũng ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng, tung bốn vó điên cuồng vọt tới trước. Bị nguy hiểm cực độ chèn ép, cặp mắt nó lại toát ra hồng quang yêu dị.

Bốn vó chạy như bay tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh như ma mị, một mình dong ruổi như gió lốc, tiếng vó của nó nghe trong trẻo vang dội, dáng dấp hiện tại như một con sói đơn độc.

Nhưng vào lúc có thể thấy Không Diễm sơn cao vút từ xa, Hắc Thán cũng phải ngừng lại, cuối cùng không thể không khuất phục dưới hoàn cảnh khắc nghiệt. Phía trước là địa phương mà năng lực của nó không cách nào chạm đến, nó đã tận lực, thật sự không cách nào tiến tới gần hơn nữa.

Bốn vó Hắc Thán gấp gáp giậm giậm bất an, thỉnh thoảng ngửa mặt lên trời hí dài, nó có thể cảm ứng được Miêu Nghị đang ở chỗ đó, nhưng nó không tới được, chỉ có thể hy vọng Miêu Nghị có thể nghe được thanh âm của mình, thế nhưng chờ thật lâu vẫn không có trả lời.

Bị dồn ép như vậy, nó khó có thể chịu đựng áp lực nhiệt độ chỉ đành phải dứt khoát quay đầu đi. Thật sự là không có biện pháp ở đây quá lâu, chạy đến nơi đây đã là cực hạn chịu đựng của nó.

Nó chạy nhanh một mạch xông ra khỏi khu vực nhiệt độ cao, lướt qua sa mạc, bay qua dãy núi, xông vào thảo nguyên, rốt cục đuổi kịp bầy long câu trước đó.

Đối mặt bầy long câu nhìn mình, Hắc Thán nhảy nhót qua lại, nhìn chằm chằm long câu thủ lĩnh kia hí dài không ngừng, phát ra ý khiêu chiến với nó.

Thủ lĩnh vì duy trì danh dự của mình, ngang nhiên xuất kích, Hắc Thán lập tức phát động xung phong.

Trong khoảnh khắc hai bên va chạm vào nhau, Hắc Thán đột nhiên lắc mình tránh sang bên, thân thể cường tráng đột ngột húc vào bên sườn đối phương, khiến cho long câu thủ lĩnh ngã lăn ra đất.

Không biết tên này học được động tác mới ở đâu, lại học được động tác giả né chính diện húc mặt bên.

Long câu thủ lĩnh còn chưa kịp đứng lên, Hắc Thán đã vọt tới húc vào sườn nó, làm cho nó ngã lăn ra một lần nữa.

Hắc Thán liên tiếp húc long câu thủ lĩnh cường tráng ngã năm lần như vậy, đánh bại đối phương với ưu thế tuyệt đối không cho phép nghi ngờ.

Rốt cục long câu thủ lĩnh không bò dậy nữa mà cúi đầu, khẽ khịt mũi tỏ ý nhận thua.

Hắc Thán đi tới trước mặt nó, trên cao nhìn xuống long câu thủ lĩnh thần phục dưới chân mình, thủ lĩnh này đã trở thành quá khứ.

Hắc Thán cất vó ngẩng đầu hí dài, tuyên bố bắt đầu từ giờ phút này, nó đã trở thành thủ lĩnh mới của hơn vạn con long câu này.

Tựa hồ hơn vạn long câu đã đón nhận kết quả này, chậm rãi chạy tới khịt mũi vây xung quanh nó, lục tục cúi đầu xuống, chấp nhận vị thủ lĩnh mới này.

Toàn thân Hắc Thán đầy vết sẹo, là long câu duy nhất trong bầy ngẩng đầu mà đứng.

Gió thổi tới trên thảo nguyên, bờm Hắc Thán bay lất phất, nó quay đầu nhìn về phương hướng có thể cảm ứng được Miêu Nghị, phương hướng Không Diễm sơn, hai tròng mắt lấp lánh hữu thần. Nó quyết tâm mượn lực lượng bầy đàn, ở chỗ này chờ đợi...

-----------

Hai năm sau, Miêu Nghị ngồi xếp bằng trên bảo tọa Hỏa Cực cung, Mi Tâm từ từ nở rộ một đóa hoa sen xanh nở một cánh.

Miêu Nghị vẫn không nhúc nhích, cho đến khi hoàn toàn luyện hóa viên Nguyện Lực Châu trong miệng mới chậm rãi mở mắt ra, hai cánh tay vung lên chấn ra một cỗ pháp lực mênh mông. Gió mạnh kích động bên trong Hỏa Cực cung, một ít vật bài trí bị hất ngã xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên.

Hắn đột ngột đứng lên, dang hai cánh tay, bên trong vòng tay trữ vật bay ra từng luồng sương mù đen bám vào thân thể hắn, khoác chiến giáp lên người. Lại chộp Nghịch Lân thương vào tay, đột nhiên tung mình lên bay ra xa mấy chục thước, rơi xuống bên ngoài đại điện.

Tiếng long ngâm ong ong vang lên, Nghịch Lân thương nơi tay Miêu Nghị tung bay, tốc độ xuất thương cực nhanh. Tựa hồ theo tu vi nâng cao, tốc độ xuất thương của hắn lại nhanh hơn không ít.

Toàn thân hắn toát ra bảo quang màu xanh, đồng thời điều khiển tất cả pháp bảo nhị phẩm, thương ra như rồng, người, pháp, thương hợp nhất, lợi hại vô cùng.

Từng cỗ pháp lực vô hình thoát khỏi thương bắn ra, ầm ầm bắn nhanh bốn phương tám hướng. Cũng không biết tài liệu xây nên vách tường trong suốt óng ánh không phải băng không phải ngọc kia là vật gì, bị công kích như vậy bất quá chỉ sứt mẻ một ít mảnh vỡ nho nhỏ mà thôi.

Sau khi múa may thỏa sức một trận, Miêu Nghị đột ngột thu thương cầm một tay sau lưng, tay kia lấy Huyền Âm Bảo Kính ra thi pháp điều khiển, khí âm sát điên cuồng bắn ra như thác đổ nhắm vào tượng hỏa kỳ lân đứng cạnh bậc thềm.

Thi triển như vậy kéo dài chừng nửa khắc, Miêu Nghị mới cảm nhận được pháp lực không đủ, bèn thu Huyền Âm Bảo Kính. Hiện tại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với trước đây hắn chỉ phun khí âm sát được một hai lần.

- Đây chính là thực lực tu sĩ Thanh Liên!

Miêu Nghị lộ vẻ hưng phấn.

Hắn có thể cảm nhận được mình đồng thời điều khiển cả bộ pháp bảo nhị phẩm hết sức tự nhiên thoải mái, không còn có cảm giác nặng nề như trước, dễ dàng như lúc hắn thao túng bộ chiến giáp tinh ngân kia. Lực sát thương hùng hậu lúc công kích xuất thủ càng không phải là cảnh giới Bạch Liên có thể so sánh, có cảm giác khác nhau như trời với vực.

Thu pháp bảo toàn thân lại, Miêu Nghị phi thân rơi vào mâm tròn, ngửa mặt lên trời nhìn lửa cháy bừng bừng phía trên, giơ Huyền Âm Bảo Kính lên, khí âm sát cuồng bạo nhanh chóng bắn ra.

Ai ngờ khí âm sát vừa chạm vào ngọn lửa trên không lập tức rơi vào trạng thái tiêu hao kịch liệt. Sắc mặt Miêu Nghị đại biến, nhanh chóng thu hồi khí âm sát vào trong Huyền Âm Bảo Kính điều tra, phát hiện đã hao tổn không ít. Chẳng những ngọn lửa kia có thể khắc chế, mà còn có thể thiêu hủy khí âm sát.

Thật ra thì trong lòng Miêu Nghị đã sớm nghi ngờ Huyền Âm Bảo Kính chưa chắc đã có thể giúp mình thoát khỏi Hỏa Cực cung này. Lúc trước vừa nhảy vào miệng núi lửa hắn từng sử dụng qua Huyền Âm Bảo Kính một lần, phát hiện nhiệt độ biển lửa có tác dụng khắc chế đối với khí âm sát, chẳng qua là có cảm giác không chịu đối mặt thực tế, muốn giữ cho mình một tia hy vọng thoát thân.

Hôm nay hy vọng tan biến, chỉ có thể đối mặt với thực tế.

Thu hồi Huyền Âm Bảo Kính, Miêu Nghị nhìn chằm chằm phía trên. Cũng không biết thông đạo lửa cháy này cao bao nhiêu, không biết dựa vào tu vi cảnh giới Thanh Liên của mình hiện tại, sử dụng năng lực điều khiển nhiệt độ có thể giúp mình đi ra ngoài hay không.

Hắn lật tay lấy một thanh trường thương nhị phẩm ra, nhảy lên cao mấy chục thước, lăng không vung tay ném mạnh lên trời, chuẩn bị thử dò xét chiều dài thông đạo.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.