Chương trước
Chương sau
Chung quanh đủ loại điêu khắc tinh xảo càng thêm nổi bật cách bài trí uy nghiêm yên tĩnh của nơi này.

- Có ai không?

Đột nhiên Miêu Nghị có tật giật mình kêu lên một tiếng.

Đây là cung điện Yêu Vương Kim Liên nhất phẩm, đột nhiên xông vào nơi này dù là biết có thể không có ai, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được tự tin. Tu vi Kim Liên nhất phẩm là khái niệm gì? Tu vi như thế đã đạt tới cảnh giới Phi Thiên mà lão Bạch đã nói, có thể siêu thoát thiên địa trói buộc, bay cao vũ trụ tinh không.

Miêu Nghị có hơi không dám tưởng tượng, chọc giận thứ người như thế sẽ có hậu quả gì, suy đoán người ta tùy tiện thở nhẹ một cái cũng có thể diệt mình.

Thanh âm vang vọng trong điện, hồi âm một lúc rồi ngưng bặt, lại rơi vào tĩnh mịch.

Sau khi xác thật không có ai, Miêu Nghị vịn khung cửa sờ sờ, phát hiện chạm vào lạnh như băng, không giống băng cũng không giống ngọc, không biết là vật gì, ở địa phương lửa cháy vòng quanh như vậy lại có thể trở ngăn cách nhiệt độ bên ngoài xâm nhập.

Sau đó hắn đi vào, bắt đầu đi dạo khắp nơi bên trong đại điện, hiếu kỳ xem thử chỗ này chỗ kia, cuối cùng đi đến hậu điện, đến hậu cung.

Hậu cung không lớn, chỉ có mười mấy gian phòng, Miêu Nghị đi qua từng gian, thấy trong một vài gian có y phục nữ nhân, hắn cầm lấy quan sát. Cũng không biết đây là y phục nữ nhân của Yêu Vương Liệt Hoàn, hay bản thân Liệt Hoàn chính là nữ nhân.

Xác nhận cả tòa cung điện không có một bóng người, Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, lại đi ra ngoài điện nhìn lửa cháy vòng quanh.

Hiện tại hắn gấp gáp không biết làm thế nào đi ra ngoài, nếu bị khốn lâu ở nơi này, đợi đến khi Yêu Vương Liệt Hoàn trở lại sẽ cực kỳ thê thảm.

Thế nhưng chân không đến đất cật không đến trời, biển lửa cháy xung quanh cũng cách xa tòa cung điện này chừng trăm thước.

Hắn lại đi trở ra mâm tròn kia, ngẩng đầu nhìn lối ra bị biển lửa ngăn chặn. Bản thân hắn có thể nghĩ biện pháp đi lên, chẳng qua là ngọn lửa kia quá kinh khủng, đã thử một lần, nếu không phải vừa khéo rơi vào đúng mâm tròn này, lỡ như rơi vào biển lửa phía dưới sợ là đã sớm một mạng ô hô.

Xuống còn có thể nhảy xuống, lên lại phải trèo lên, mất thời gian dài hơn. Thế lửa như vậy không phải là tu vi của hắn hiện tại có thể ngăn được, nếu như lại bị đốt thành than như trước, hắn không còn tiên thảo để khôi phục, hiện tại trong tay chỉ còn lại một tiên quả cuối cùng.

Miêu Nghị đứng trên mâm tròn vắt hết óc cũng không nghĩ ra nên rời đi thế nào, chắp tay đi vòng tròn trên mâm tròn suy tư. Ánh mắt chạm đến mâm tròn đột nhiên sáng mắt lên, lấy ra Huyền Âm Bảo Kính nơi tay, nhìn chằm chằm mặt kính tròn trịa, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

Lợi dụng khí âm sát trong Huyền Âm Bảo Kính che chở có lẽ là biện pháp để rời khỏi nơi này.

Nhưng chợt hắn lại bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, bằng tu vi của mình cho dù là sử dụng Huyền Âm Bảo Kính cũng không kiên trì được bao lâu, nói vòng vo một hồi vẫn là tu vi của mình quá thấp.

Ở Hỏa Cực cung rảnh rỗi đi dạo cả ngày, cũng không nghĩ ra biện pháp rời đi, cuối cùng hắn mất hết hy vọng, chỉ có thể gửi hy vọng vào một ngày nào đó linh quang chợt lóe nghĩ được biện pháp rời đi.

Hắn thở dài trở vào trong cung điện, khoanh chân ngồi lên bảo tọa có lẽ là của Yêu Vương Liệt Hoàn, ném viên Nguyện Lực Châu vào trong miệng tu luyện.

Đây cũng là không có cách nào khác, nếu như thật sự không ra được, hoặc là đợi đến khi Yêu Vương Liệt Hoàn trở lại sẽ cố gắng nghĩ biện pháp giải thích một chút, cũng không biết lão yêu quái kia có thể nghe mình giải thích hay không.

Nếu nghĩ về chiều hướng tốt, có lẽ trốn ở chỗ này cũng không phải là không có chỗ tốt, nói không chừng có thể trốn đến khi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc, người bình thường cũng đừng mơ tưởng dễ dàng xông tới đuổi giết mình.

- Sợ là trốn đến khi Tinh Tú Hải Kham Loạn hội kết thúc cũng không ra được!

Miêu Nghị cười khổ khẽ lẩm bẩm.

Tạm thời hắn không suy nghĩ nữa, ổn định tâm trạng lại, coi như là ở Tinh Tú Hải khó lòng tìm được chỗ tĩnh tâm tu luyện như vậy đi, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Hắn vừa thi triển công pháp Tinh Hỏa Quyết luyện hóa Nguyện Lực Châu, bóng đỏ của mười hai luồng lửa điêu khắc mông lung trên vách tường phía sau lập tức xao động bất an, nhanh chóng bơi lội giữa hình ngọn lửa điêu khắc trên tường.

Vô số điểm đỏ rất nhỏ mắt thường không thấy đang hiện lên từ bốn phương tám hướng trong mỗi góc cung điện, chậm rãi bay về phía Miêu Nghị đang ngồi xếp bằng trên bảo tọa, thấm từ lỗ chân lông bên ngoài thân thể hắn đi vào.

Nhất là mười hai luồng lửa điêu khắc phía sau hắn, điểm đỏ từ bên trong vách tường thấm ra quả thật có thể dùng từ ‘ào ra’ để hình dung. Quả thật là xây cầu nối vô hình với Miêu Nghị, rót vào cơ thể hắn như cầu vồng. Mà bóng đỏ của điêu khắc bên trong vách tường không thể tránh né, có thể gọi là điên cuồng, đang xoay tròn không ngớt.

Rất nhanh Miêu Nghị cũng phát hiện không bình thường, thăm dò bên trong cơ thể, thấy được tình cảnh giống hệt ban đầu lúc mình tu luyện ở cạnh Yêu Nhược Tiên luyện bảo. Loại linh tố màu đỏ đó đang rót vào pháp nguyên mình, ngưng tụ giữa pháp nguyên hỗn độn thành điểm điểm tinh quang màu đỏ.

Nhưng lượng linh tố màu đỏ rót vào trong cơ thể hắn hiện tại lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần so với lúc trước ở cạnh chỗ Yêu Nhược Tiên luyện bảo. Nếu như lúc này lượng linh tố màu đỏ rót vào trong cơ thể có thể dùng sông lớn để hình dung, vậy tình hình xuất hiện lúc Yêu Nhược Tiên luyện bảo không bằng một dòng chảy nho nhỏ.

Linh tố màu đỏ rót vào pháp nguyên không ngừng ngưng tụ thành từng điểm tinh quang màu đỏ, khiến cho pháp nguyên hỗn độn trong cơ thể có thêm sinh khí và sắc thái khác thường, làm pháp nguyên càng thêm linh động.

Không ngờ lần này linh tố màu đỏ rót vào cơ thể với số lượng khổng lồ như vậy, Miêu Nghị sợ hết hồn. Nếu kéo dài như vậy không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, hắn nhanh chóng thu công ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lóe lên, có thể chắc chắn có liên quan đến hoàn cảnh thân mình đang ở bên trong Hỏa Cực cung này.

Miêu Nghị ra khỏi đại điện lại đi dạo khắp nơi một chút, phát hiện trừ phi mình không tu luyện ở chỗ này nữa, nếu không không có cách nào tránh khỏi hấp thu linh tố hệ Hỏa kia.

Chẳng lẽ cứ đi dạo như vậy mãi… Miêu Nghị lắc đầu cười khổ, thay vì chờ chết còn không bằng tiếp tục tu luyện thử xem sao, xem thử rốt cục là tốt hay xấu.

- Ôi! Lúc trước lão Bạch cũng không nói rõ ràng, có lẽ chính y cũng không rõ ràng lắm, dù sao y cũng không tu luyện qua, không trách y được...

Miêu Nghị gật gù lẩm bẩm thầm thì đi về, lại ngồi trên bảo tọa, cưu chiếm ổ thước tiếp tục tu luyện.

Vì vậy mỗi góc bên trong cung điện lại tiếp tục xuất hiện linh tố màu đỏ bay ra, bóng đỏ trong mười hai luồng lửa điêu khắc trên vách sau lưng bảo tọa lại trở nên nóng nảy bất an, cho người ta cảm giác như bị nhốt trong tù muốn chạy ra ngoài nhưng không thể nào chạy thoát.

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.