Chương trước
Chương sau
Thiếu một món trọng bảo chống lại đại biểu năm nước khác, cực kỳ bất lợi cho Bạch Tử Lương trong việc ganh đua cao thấp đến cuối cùng.

Nếu như ngay cả vô danh tiểu tốt như vậy cũng không thu thập được, chuyện này truyền đi, y sẽ trở thành trò cười của Vạn Yêu Thiên, cho nên quyết phải giết Miêu Nghị cho bằng được.

- Dạ!

Bàng Đa gật đầu liên tục, lúc này ngửa mặt lên trời thi pháp phát ra tiếng kêu quái dị. Chim trong núi rừng bốn phía lập tức bị giật mình vỗ cánh bay quanh quẩn trên không trung, các loài thú cũng rối rít chui ra khỏi ổ. Theo tiếng kêu quái dị của y, chim thú lập tức chạy đi rất nhanh.

Đàn chim bay quanh quẩn trên không đột nhiên lục tục bay về một phía, Bàng Đa phất tay chỉ về phía ấy:

- Thiếu chủ, người ở bên kia!

- Đi, dốc hết tốc lực truy kích!

Bạch Tử Lương vung tay lên, Phiên Vân Phúc Vũ Thú nhanh chóng lao ra, đại đội nhân mã lập tức lấy hết tốc độ ầm ầm vượt núi băng đèo.

Sáu hòa thượng xa xa đi theo vừa nghe động tĩnh, Bát Giới lập tức phấn chấn tinh thần, phất tay nói:

- Tuồng hay sắp bắt đầu, mau theo sau, mau theo sau.

Không Trí trầm ngâm nói:

- Bát Giới, không tiện đi lên trước nữa, Không Diễm sơn là cấm địa được ghi chú rõ ràng. Nếu như ta nhớ không lầm, vùng đó là cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn, Liệt Hoàn có thực lực Kim Liên nhất phẩm, ngay cả sư phó ta cũng phải nể mặt vài phần, không thể khinh suất mạo phạm!

- Không Trí, đầu ngươi bị nước vào rồi sao, ngươi là người của Cực Lạc Thiên, còn phải sợ Liệt Hoàn gì đó hay sao?! Nếu Liệt Hoàn dám tìm tới cửa, lập tức mang sư tổ Tàng Lôi của ngươi ra dọa y! Hơn nữa ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi cam tâm xếp hạng sau tên Bạch Tử Lương kia ư? Đến lúc đó trong tất cả đại biểu Lục Thánh phái ra, ngươi đứng hạng cuối cùng, ta xem ngươi còn mặt mũi nào trở về báo cáo kết quả! Ta có lòng tốt, ngươi lại không cảm kích, được, ngươi không đi đúng không?

Bát Giới chỉ mũi Không Trí hỏi một tiếng, thấy Không Trí do dự không quyết, lập tức quay đầu phất tay nói:

- Chư vị, đi thôi, đi về thôi! Chuyện y xếp hạng cuối cùng không liên quan cái rắm gì tới chúng ta, dù sao bằng vào đồ trên người chúng ta đã đủ tiến vào trăm người đứng đầu, tiếp tục mạo hiểm cũng không đáng. Sau này cũng đừng mơ chúng ta bồi tiếp Kim Cương Giáng Ma y làm gì nữa, dù có cố hết sức cũng không được cảm tạ!

Sắc mặt Không Trí cứng đờ, lên tiếng ngăn cản:

- Chậm đã!

Bát Giới Cỡi trên long câu quay đầu lại hỏi:

- Đồng ý rồi sao?

Không Trí có vẻ hơi khó chịu gật đầu một cái.

- Đây chính là chính ngươi đồng ý, không phải chúng ta ép ngươi, ví như Yêu Vương Liệt Hoàn gì đó thật sự tìm phiền phức, ngươi phải đứng ra gánh vác, sư tổ ngươi là Phật Thánh Tàng Lôi, ngươi phải gánh được! Chúng ta cũng là giúp cho ngươi, ngươi không thể đẩy lỗi lầm sang cho chúng ta được!

Bát Giới quay đầu lại nhìn bốn tên hòa thượng khác hỏi:

- Mọi người thấy ta nói có đúng hay không?

Chúng tăng tiếp tục giữ vững trầm mặc, không phản đối ở trước mặt Không Trí thật ra cũng là một loại thái độ.

- Đi thôi! Đi thôi!

Bát Giới phất tay một cái, sáu kỵ sĩ nhanh chóng đuổi theo, đúng là trong mấy người này không biết rõ rốt cuộc lời ai nói có cân lượng nhất.

Thấy Không Trí cau mày tựa hồ còn có vẻ lo lắng, Bát Giới bèn than thở:

- Không Trí, ngươi phải hiểu nỗi khổ tâm của ta, nếu không phải lần này sư phó ngươi nói ta đi với ngươi tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội là chọn lựa thích hợp nhất, tìm tới thuyết phục sư phó ta, hại lão lừa trọc Thất Giới kia hứa hẹn với ta, nói nếu như có thể giúp ngươi tiến vào ba hạng đầu sẽ để ta xuất thế. Nếu không ta sẽ không nhúng mình vào vũng nước đục này làm gì, ngươi phải hiểu nỗi khổ tâm của ta! Không phải ta làm khó ngươi, từ nhỏ có món gì ngon ta chưa hề quên ngươi bao giờ, ta đối với ngươi…

Vừa nghe đến món gì ngon, sắc mặt Không Trí lập tức biến đổi, không biết nghĩ tới điều gì, vội vàng giơ tay lên ngăn cản y nói tiếp:

- Câm miệng! Ta hiểu rồi!

Sau khi Bát Giới cười hắc hắc xong, lại khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh mà đạo mạo ngang nhiên, tăng bào như tuyết, hết sức thuần khiết...

-----------

Bọn Miêu Nghị đã lặng lẽ vượt qua sơn lĩnh xông vào sa mạc, chợt nghe trên không vang lên thanh âm quái dị khác thường bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy các loại chim đông như kiến bay đuổi theo rợp trời, nhất thời sắc mặt đại biến.

- Bại lộ rồi, nhanh đi Không Diễm sơn!

Cổ Tam Chính cao giọng hô.

Lúc này tám kỵ sĩ dốc hết toàn lực chạy như điên, bất chấp giảm động tĩnh, chạy thật nhanh trong sa mạc.

Xông lên đỉnh núi ngăn cách sa mạc, Bạch Tử Lương dõi mắt nhìn, thấy phương hướng phi cầm bay đầy trời truy tung quả nhiên mơ hồ có mấy người đang chạy thục mạng. Lập tức một mình giục Phiên Vân Phúc Vũ Thú chạy trước, con thú này chạy như điên ở trong sa mạc như giẫm trên đất bằng.

Thử hỏi linh thú có thể chạy trên mặt nước, chỉ là sa mạc há có thể ảnh hưởng đến tốc độ của nó.

Đại đội nhân mã theo đuôi lao xuống núi, thấy Bạch Tử Lương càng chạy càng xa, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, Lam Tố Tố không thể không cao giọng hô:

- Thiếu chủ, xin chớ nóng lòng, những người kia không phải là hạng tốt lành, cẩn thận có bẫy! Đây là nói cho dễ nghe một chút, duy trì mặt mũi của Bạch Tử Lương trước mặt mọi người, thực tế là đang nhắc nhở Bạch Tử Lương, mấy người kia không dễ chọc, ngươi bỏ lại mọi người một mình chạy tới, chắc chắn không đối phó được mấy người kia liên thủ.

Bạch Tử Lương cắn răng không biết nói gì, nhưng cũng biết Lam Tố Tố nói là sự thật, mặc dù tốc độ của vật cỡi y hơn xa mọi người, nhưng một mình đơn độc không chịu nổi những người kia liên thủ. Nếu Luyện Yêu Hồ vẫn còn thì không sao, mấu chốt là Luyện Yêu Hồ đã bị hủy.

Và như vậy y không thể không giảm chậm tốc độ, duy trì truy tung, không để cho bọn Miêu Nghị thoát khỏi tầm mắt.

Phía trước bọn Cổ Tam Chính điều khiển Bích Giáp Truy Phong Thú vốn có thể chạy nhanh hơn, nhưng cũng là vì kiêng kỵ tốc độ Phiên Vân Phúc Vũ Thú của Bạch Tử Lương mà không dám bỏ rơi bọn Miêu Nghị. Trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, một khi tám người bọn họ chia tay đường ai nấy đi, chắc chắn sẽ bị nhất nhất tiêu diệt.

Theo bọn Cổ Tam Chính thấy, mục đích chủ yếu của bọn Bạch Tử Lương chính là tới bắt tên Ngưu Hữu Đức, sau khi chia tay đường ai nấy đi kẻ xui xẻo nhất định là bọn họ.

Nhân mã hai bên kẻ chạy người đuổi, thủy chung duy trì khoảng cách nhất định, một mạch xâm nhập khu vực Không Diễm sơn.

Mắt thấy càng ngày càng tiến sâu vào, Đào Vĩnh Xuân có vẻ run rẩy kinh hãi nhắc nhở mấy người:

- Không thể vào sâu hơn, phía trước là vùng cung điện của Yêu Vương Liệt Hoàn, tự tiện xông vào sẽ gây ra phiền phức lớn, nghe nói chỗ đó rất nguy hiểm.

Miêu Nghị quay đầu lại mắng:

- Có phiền phức cũng là chuyện sau này, hiện tại nguy hiểm như vậy, trước hết giữ được mạng rồi hãy tính. Nếu như lão không muốn đi vậy cứ việc tìm đường khác, chúng ta không ngăn cản!

---------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.