Chương trước
Chương sau
Nguyên nhân Hắc Lang Quân trở mặt rất đơn giản, y không lấy được công lao giết chết hoặc bắt được Cổ Tam Chính, nhưng không thể bỏ qua công lao phát hiện tố giác. Bất quá công lao phát hiện tố giác nói cho cùng là của Bì Quân Tử, nếu Bì Quân Tử nói ra chân tướng, y lo lắng mình sẽ trắng tay không được gì, sẽ bị Bì Quân Tử đoạt công lao, lại lo lắng những lời ba hoa trước đó của mình với Bạch Tử Lương sẽ bị lộ tẩy.

Mà không nguyên nhân nhận bọn Miêu Nghị cũng rất đơn giản, y thật vất vả mới làm quen được Bạch Tử Lương, chính là chỗ dựa thật tốt trong Kham Loạn hội lần này, há có thể bỏ qua không ôm bắp đùi to như vậy. Nhận bọn Miêu Nghị sợ sẽ làm bại lộ chuyện đẩy hai nữ nhân ra làm bia đỡ đạn co giò bỏ chạy, vạn nhất vì vậy chọc cho Bạch Tử Lương chán ghét chẳng phải là xui xẻo sao?!

Như thế nào là tiểu nhân? Chính là người dù chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng có thể nhớ thù trả thù, thứ người như thế hết thảy lấy chính mình làm trung tâm, không có chút lượng bao dung. Có câu nói thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân chính là đạo lý này, bởi vì đắc tội tiểu nhân thậm chí còn không biết mình làm thế nào đắc tội, đã đưa tới tai ương vô vọng.

Hắc Lang Quân chính là tiểu nhân loại này, mà bọn Miêu Nghị chính là người không biết mình đã đắc tội y ở chỗ nào.

- Con bà nó, mắt cho của ngươi mù rồi sao, không quen biết gia gia ư, vậy có biết chùy trong tay gia gia hay không!

Tư Không Vô Úy tức giận thét lớn một tiếng, không nghĩ tới mình cứu phải một con thú đội lốt người, lật tay lấy ra Trấn Sơn Chùy, thình lình hóa lớn vác lên vai.

Ai ngờ Cổ Tam Chính nơi xa trong khi giao chiến cũng không phải không để ý bên này, thấy Hắc Lang Quân cũng ở trong đó. Lại thấy phe Miêu Nghị đang nói chuyện với Hắc Lang Quân, đã cho rằng hai bên quen biết từ sớm, y lập tức lớn tiếng kêu lên về phía này:

- Miêu huynh, hai ta đã kết minh, vì sao còn chưa động thủ tru diệt yêu nghiệt?

Hiện tại đã tới nước này, y há có thể để cho bọn Miêu Nghị đặt mình ngoài chuyện này, tự nhiên phải nghĩ biện pháp để cho bọn Miêu Nghị ngăn trở cường địch.

Miêu Nghị hơi biến sắc mặt, trong lòng kêu khổ, tên khốn kiếp Cổ Tam Chính này đang cố ý chơi lão tử.

Quả nhiên, Hắc Lang Quân chỉ bọn Miêu Nghị kêu:

- Thiếu chủ, quả nhiên bọn họ là một phe.

Trong lời này có nhiều sơ hở, nhưng Lam Tố Tố đã không kịp đợi. Các nàng thật vất vả mới tranh thủ chạy được tới đây trước những người khác, không muốn để cho Ngưu Hữu Đức rơi vào tay người khác, không nhiều lời nữa, phất tay hạ lệnh:

- Bắt lại trước rồi hãy nói!

Sắc mặt bọn Miêu Nghị đại biến.

Một tên tùy tùng bên cạnh Bạch Tử Lương lập tức ném ra một cái chuông cổ màu đen, thanh quang chợt lóe, lăng không hóa lớn, chuông to khổng lồ lập tức chụp về phía bọn Miêu Nghị.

- Con bà ngươi!

Không có đường lui, Tư Không Vô Úy há miệng mắng to, Trấn Sơn Chùy ngang nhiên biến thành khổng lồ, vung lên tạo ra tiếng sấm gió đập ra.

Ầm! Một tiếng nổ rung trời, chùy khổng lồ như vậy đập trúng chuông cổ tạo ra thanh âm vô cùng to lớn, giống như gióng lên tiếng chuông thiên địa, chấn động khiến cho màng tai mọi người tê dại.

Pháp bảo ở đẳng cấp này, dùng cứng đối cứng chỉ sợ rất hiếm có món nào có thể hơn được Trấn Sơn Chùy, cũng không biết là người nào luyện chế ra loại pháp bảo vụng về chuyên đập như vậy.

Cự chuông bị đập tại chỗ khiến cho bảo quang ảm đạm, nhanh chóng trở về nguyên hình nho nhỏ như trước, suýt chút nữa vỡ tan, bay ngược về phía sau.

Tên tùy tùng kia kinh ngạc trợn mắt há mồm, không nghĩ tới pháp bảo vừa ném ra liền đụng phải khắc tinh, lập tức bị đánh trở về nguyên hình.

Cổ Tam Chính bên kia quay đầu lại liếc nhìn, Đàm Lạc kinh ngạc khen ngợi một tiếng:

- Uy lực chùy này quả nhiên lớn thật!

Đã đến nước này cũng chỉ có thể liều mạng, tay Miêu Nghị lộn một cái, Huyền Âm Bảo Kính xuất hiện nơi tay, khí âm sát đột nhiên phun ra giống như rắn độc.

Đối mặt khí âm sát phun tới, Bạch Tử Lương ngồi ngay ngắn trên lưng Phiên Vân Phúc Vũ Thú thần sắc lạnh nhạt, dáng vẻ không nhúc nhích, không hề xem những công kích này ra gì.

Lam Tố Tố bên cạnh y tiện tay ném ra một chiếc khăn tay lụa màu bạc, thanh quang chợt lóe, chiếc khăn tay hóa lớn chắn ngang trước mặt mọi người, ngăn cản công kích của Huyền Âm Bảo Kính.

Bởi vì pháp lực Miêu Nghị không cách nào sử dụng Huyền Âm Bảo Kính kéo dài, thấy đối phương có đồ khắc chế, công kích không có hiệu quả, pháp lực cũng khó mà kéo dài, khí âm sát phun ra trong nháy mắt cuốn trở về bên trong Huyền Âm Bảo Kính.

Lam Tố Tố chộp ra một trảo, khăn tay biến trở lại nguyên hình bay trở về tay nàng.

Linh Ảo Xích trong tay Triệu Phi xuất thủ, trong nháy mắt hóa thành ngàn vạn hư ảnh, rợp trời phủ đất công tới.

Bảo này vừa ra, đối phương nhất thời luống cuống tay chân, phát hiện toàn là ảo ảnh, không thể phân rõ thật giả, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt thật thật giả giả đánh lén, có vẻ không biết nên ngăn cản như thế nào.

Thế nhưng vào lúc này Trấn Sơn Chùy của Tư Không Vô Úy đã xuất thủ lần nữa, làm dấy lên tiếng sấm gió đập tới.

Rốt cục Bạch Tử Lương ngồi không yên, đột ngột đưa tay cầm lấy hồ lô bên hông mình. Chỉ thấy bên trong miệng hồ lô trong nháy mắt phun ra yêu khí nồng nặc, một cỗ sương mù xám giống như cơn trốt xoáy phun thẳng về phía Trấn Sơn Chùy.

Sau đó sương mù xám thình lình thu lại, rút về trong hồ lô, kỳ quái là Trấn Sơn Chùy cũng biến mất theo, tựa hồ cũng theo sương mù yêu dị kia thu vào trong hồ lô.

- Trấn Sơn Chùy của ta!

Tư Không Vô Úy la thất thanh, hết sức đau lòng.

Ánh mắt Triệu Phi chợt lóe, Linh Ảo Xích lập tức tập trung công kích về phía Bạch Tử Lương. Kết quả sương mù yêu dị bên trong hồ lô trong tay Bạch Tử Lương lại phun ra ngoài lần nữa, tạo thành cơn trốt xoáy với phạm vi lớn nhanh chóng mở rộng bao trùm lấy ảo ảnh Linh Ảo Xích đầy trời.

Chỉ nghe trong sương mù yêu dị truyền ra thanh âm leng keng, đột nhiên Bạch Tử Lương hừ lạnh một tiếng, tiếng leng keng lập tức biến mất.

- Không tốt!

Triệu Phi vô cùng kinh hãi, y có thể cảm giác được chân thân Linh Ảo Xích của mình đã bị thứ gì cuốn đi mất.

Chỉ thấy sương mù yêu dị kia lại thu trở về hồ lô, bóng Linh Ảo Xích đầy trời cũng biến mất đồng loạt với sương mù yêu dị kia.

Đừng nói bọn Cổ Tam Chính nơi xa kịch chiến thấy vậy giật mình kinh hãi, bọn Miêu Nghị trán đổ mồ hôi lạnh. Rốt cục hồ lô trong tay đối phương là pháp bảo gì, vì sao lại lợi hại như vậy???

Miệng hồ lô trong tay Bạch Tử Lương đột nhiên chuyển một cái, nhắm về phía bọn Miêu Nghị.

- Không tốt! Chạy!

Miêu Nghị hô to một tiếng, mặc dù không có vật cỡi nhưng vẫn liều mạng theo bản năng quay đầu bỏ chạy.

Bên trong hồ lô, sương mù yêu dị nồng đậm như cơn trốt xoáy đã đánh tới trong khoảnh khắc. Bọn Miêu Nghị bị bao phủ vùi lấp trong đó lập tức phát hiện sương mù yêu dị này phun ra cũng không phải là sương mù đơn giản, bên trong lại có vô số xích sắt nhiều không đếm xuể, khuấy động liên hồi bên trong sương mù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.