Nàng vội vàng nói lảng sang chuyện khác:
- Ta vẫn đứng phía sau trên đỉnh núi cao nhất nhìn ra mặt biển, vì sao không nhìn thấy các ngươi tới đây?
Miêu Nghị nhìn một chút địa hình phụ cận, chỉ về phía bờ biển nói:
- Chúng ta không lên bờ ở chỗ này, mà men theo bờ biển tới, có thể bởi vì địa thế bờ biển đi ngược lại cản trở tầm mắt nàng.
- Lần này tốt lắm, người đến đông đủ.
Tư Không Vô Úy hỏi:
- Kế tiếp làm sao bây giờ?
Miêu Nghị quay đầu nhìn mặt biển, than thở:
- Tiếp tục chờ, chờ vật cỡi ta tới.
- Chờ vật cỡi ngươi? Chúng ta bôn ba Đông Tây chạy xa như vậy, chờ vật cỡi ngươi từ từ tìm được chúng ta, phải chờ tới khi nào?
Tư Không Vô Úy ngạc nhiên nói:
- Một thớt long câu có gì mà chờ, nghĩ cách kiếm vài con khác là được.
Miêu Nghị nhìn mặt biển im lặng lắc đầu, hắn cũng không biết bằng tốc độ Hắc Thán bơi lội vượt qua biển cả mênh mông này tìm được mình phải mất bao lâu. Mấu chốt là trên đường nguy hiểm không nhỏ, nhưng lúc ấy thật sự không có biện pháp, nếu lúc trước mang theo Hắc Thán, mọi người đều không có đường sống, chỉ có thể tách ra đi.
Triệu Phi nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên lên tiếng nói:
- Vậy thì chờ đi.
- Các ngươi có bị bệnh không?
Tư Không Vô Úy cảm thấy buồn cười.
Cả bọn đi tới địa phương Thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413491/chuong-376-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.