Chương trước
Chương sau
Trong tiếng leng keng, rừng đuôi thô to dựng đứng trên mặt biển chỉ trong thoáng chốc đã bị chặt đứt toàn bộ, quả nhiên uy lực của Tích Lịch phi kiếm không phải là tầm thường.

Dưới biển lập tức truyền tới trận trận gầm thét, giống như đáy biển vừa xảy ra động đất. Đàm Lạc và Diệp Tâm phập phồng trên đỉnh sóng nhanh chóng cảnh giác bốn phía.

Cổ Tam Chính dang rộng hai tay, toàn thân chìm xuống biển mở pháp nhãn ra quan sát. Chỉ thấy rất nhiều quái vật vừa giống như tôm vừa giống như bò cạp trông vô cùng ghê rợn, đang múa may cặp càng to lớn lục tục nổi lên.

Cổ Tam Chính cũng nổi lên theo, lúc thấy phần lưng của từng quái vật nhô lên mặt biển, hai tay nhanh chóng bấm kiếm quyết, Tích Lịch phi kiếm lượn quanh vòng xoay tròn trên không trung lập tức vèo vèo bắn xuống.

Sau khi chém vài vòng, máu loang đỏ thẫm trên mặt biển, từng thanh Tích Lịch phi kiếm kêu leng keng bay trở lại lò kiếm đeo sau lưng Cổ Tam Chính.

Đám quái vật vừa nổi lên mặt biển chỉ trong khoảnh khắc đã bị y giết chết sạch sẽ.

Mắt thấy quái vật bị chém sắp chìm xuống đáy biển, Diệp Tâm tung ra một roi quấn lấy một con kéo lại, lật qua lật lại quan sát.

- Kỳ quái thật, quái vật có thể lớn như vậy, không thành yêu thú cũng nên có chút linh trí, vì sao bị giết chết dễ dàng như vậy?

Đàm Lạc cảm thấy kỳ quái, ánh mắt chợt phát giác một vết thương cũ dưới bụng quái vật, nơi đó hiển nhiên không phải là phi kiếm Cổ Tam Chính mới vừa rồi chém phải.

Y lấy một mảnh giáp trước ngực tiện tay ném ra, thanh quang chợt lóe, lập tức hóa thành một tấm thuẫn răng cưa, sau đó mổ bụng quái vật chỗ vết thương cũ.

Sau khi xem qua bụng quái vật, Đàm Lạc thu tấm thuẫn, lắc đầu cảm khái một tiếng, ngẩng đầu nói với hai người:

- Cũng không biết là thần thánh phương nào làm chuyện tốt, thủ đoạn thật là cao minh, dưới tình huống không giết chết thu lấy yêu đan đám quái vật này lúc chúng còn sống, chẳng trách nào chúng không có chút sức đánh trả nào cả.

Lúc này thật nhiều người bọn Đổng Toàn Hồng Cân minh cũng lục tục chạy tới.

Diệp Tâm quay đầu lại nhìn về phía lục địa:

- Chuyện này khá kỳ lạ, chẳng biết trên hải đảo kia có gì kỳ quái hay không…

- Bây giờ bất kể nhiều như vậy, đuổi theo trước hãy nói, không thể để cho Miêu Nghị chạy.

Cổ Tam Chính vung tay lên, dẫn mọi người nhanh chóng phóng tới.

Vừa rơi xuống trên bờ cát, ba người lập tức phóng thích Bích Giáp Truy Phong Thú ra ngoài, mọi người lục tục lên bờ cũng thả long câu ra...

-----------

Trong lúc này bọn Miêu Nghị đã trốn vào sâu trong núi trước một bước, Triệu Phi đột nhiên phất tay cản lại, nói khẽ với hai người bên cạnh:

- Có yêu khí.

Miêu Nghị cùng Tư Không Vô Úy lập tức mở pháp nhãn ra, chỉ thấy trong núi sâu dưới ánh mắt bắt đầu lặn xuống bao trùm loáng thoáng phiêu đãng một ít sương mù màu xám tro, chính là yêu khí, nếu không mở pháp nhãn ra sẽ không thấy được.

- Con bà nó, yêu khí đã hóa thành sương mù, không biết rốt cục trong núi sâu phía trước có bao nhiêu yêu quái ẩn nấp…

Tư Không Vô Úy hùng hùng hổ hổ nói:

- Cũng không biết là yêu quái thực lực gì, chúng ta có thể xông qua hay không.

- Hay là đi vòng đi thôi, bây giờ có thể không chọc được vậy cố gắng không nên trêu chọc.

Miêu Nghị nói.

Triệu Phi gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý nói:

- Không rõ tình huống địch ngăn cản phía trước là gì, phía sau lại có truy binh, nếu gặp phải hai mặt giáp công sẽ rất phiền phức, bây giờ không thích hợp dây dưa.

Ba người đảo mắt nhìn qua, lập tức lại chạy trốn về phía bên phải sơn cốc.

Mới vừa xông vào sơn cốc, Triệu Phi và Tư Không Vô Úy đột nhiên nhìn nhau, chùy trong tay Tư Không Vô Úy thình lình trở nên lớn, nhanh chóng đập ra, mang theo tiếng sấm gió đập về phía một tảng đá lớn bên cạnh sườn núi.

Miêu Nghị còn chưa biết có ý gì, chỉ thấy sau tảng đá kia có một người nhảy ra, bị dọa sợ đến hồn phi phách tán kêu lên:

- Ngưu đại tiên tha mạng!

Miêu Nghị thấy rõ người nọ lộ vẻ kinh ngạc, kêu lên một tiếng:

- Dừng tay!

Chùy lớn như vậy đập ra, Tư Không Vô Úy cũng không có biện pháp dừng tay. Thật sự là sau khi Trấn Sơn Chùy rời tay bay ra tốc độ và lực đạo quá hung mãnh, người thao túng cũng không cách nào khống chế, chỉ có mượn lực phản chấn mới có thể triệu hồi. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Trấn Sơn Chùy chỉ có thể đập tới đập lui.

Bất quá cũng không phải không có biện pháp cứu vãn, Tư Không Vô Úy nhanh chóng thi pháp điểm ra một chỉ, Trấn Sơn Chùy chợt thu nhỏ lại thành nguyên hình, nhưng lực đạo của chùy nhỏ vẫn đánh xuống ầm một tiếng, khiến cho tảng đá lớn kia vỡ tan thành năm bảy mảnh, khiến cho người kêu cứu mạng kia bị dọa sợ đến ngã nhào xuống đất, ôm đầu run lẩy bẩy.

Tư Không Vô Úy một tay thu hồi Trấn Sơn Chùy, nhìn về phía Miêu Nghị, kỳ quái hỏi:

- Tình huống thế nào?

Ngưu đại tiên? Triệu Phi cũng có vẻ kỳ quái nhìn lại.

- Xem thử trước rồi hãy nói.

Miêu Nghị dẫn hai người vọt tới.

Hán tử gầy gò nằm phục dưới đất cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, hai hàng râu cá chốt mọc tràn lan như cỏ dại, lộ ra vẻ bỉ ổi vô cùng.

Miêu Nghị nhìn thấy lập tức vui mừng, đúng là hắn không nhìn lầm, không ai xa lạ, chính là con chuột tinh Bì Quân Tử mà lần trước hắn không biết trời cao đất rộng chạy tới Tinh Tú Hải săn yêu thú từng gặp.

- Ngưu đại tiên, chúng ta lại gặp mặt, tiểu nhân nhớ ngài muốn chết.

Bì Quân Tử may mắn tránh được một kiếp dưới Trấn Sơn Chùy lồm cồm bò dậy, cố gắng nặn ra một nụ cười, đứng đó khom người. Ánh mắt y nhìn nhìn Trấn Sơn Chùy trong tay Tư Không Vô Úy lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải là y quen biết vị đại gia trước mắt này, sợ là đã bị đập thành bánh thịt.

Miêu Nghị kỳ quái hỏi:

- Bì Quân Tử, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

Bì Quân Tử yếu ớt nói:

- Tiểu nhân ở chỗ này tuần sơn.

Tuần sơn? Miêu Nghị ngạc nhiên, trí nhớ hắn không tới nỗi kém như vậy, chắc chắn nơi này không phải là địa bàn trước đây của Bì Quân Tử, hai nơi cách nhau rất xa.

Ánh mắt rơi vào vòng vàng trên cổ tay Bì Quân Tử lập tức hiểu ra, thì ra tên xui xẻo này cũng tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội.

Đang lúc này, tiếng đánh nhau mặt biển nơi xa đã kết thúc, Miêu Nghị cũng không kịp hỏi kỹ cái gì, nói thẳng:

- Nếu ngươi đã là tuần sơn ở đây, tưởng rất quen thuộc nơi này, dẫn chúng ta tìm chỗ an toàn tránh một chút.

Bì Quân Tử cũng không ngu, trong lòng cũng đoán được có thể là ba người Miêu Nghị gặp cường địch đuổi giết, lúc này gật đầu liên tục nói:

- Đi theo tiểu nhân.

Y nhanh chóng dẫn ba người ba người tiếp tục đi sâu vào sơn cốc.

Đi tới một hạp cốc địa thế hiểm ác cheo leo, Bì Quân Tử đẩy một khối đá lớn dưới chân tựa vào vách đá, phía sau lộ ra một cửa động đen như mực, y đưa tay mời ba người đi vào.

Ba người nhìn nhau, hơi có vẻ cảnh giác, lúc này Miêu Nghị giơ thương chỉ Bì Quân Tử, cảnh cáo:

- Tốt nhất ngươi chớ có giở trò gì, nếu không bảo đảm ngươi sẽ chết rất thảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.