Chương trước
Chương sau
- Bảo vật thật là lợi hại, Trấn Sơn Chùy vụng về kia có thể nào khắc chế bảo vật quỷ dị như thế, chỉ sợ ngay cả Huyền Âm Bảo Kính cũng không bằng Linh Ảo Xích!

Diệp Tâm kinh ngạc kêu lên một tiếng, tựa hồ không nghĩ ra vì sao Linh Ảo Xích lại thất bại dưới Trấn Sơn Chùy.

Tên Miêu Nghị chịu giao hai món trọng bảo vào tay người khác... Cổ Tam Chính còn đang kinh ngạc, đột nhiên cao giọng kêu to:

- Đàm Lạc, giúp ta một tay!

Sở dĩ y khẩn cấp nhờ giúp đỡ, chỉ vì Tư Không Vô Úy cười gằn vung hai cánh tay đập tới một chùy ầm ầm.

Miêu Nghị ở bên cạnh giương mắt nhìn cũng muốn nhúng tay vào trợ chiến, thế nhưng đối phương đã sớm có ý đề phòng Huyền Âm Bảo Kính của hắn nên duy trì khoảng cách an toàn. Khí âm sát Huyền Âm Bảo Kính chỉ có thể công kích xa mấy trăm thước, khoảng cách gần ngàn thước hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi công kích, làm hắn không xen tay vào được, lại không dám xông tới.

Trong tiếng vèo vèo một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm chợt bắn ra, lấy phương thức giống như trước công kích Trấn Sơn Chùy đập tới.

Mà mười sáu tấm thuẫn Đàm Lạc hộ thân lập tức phân ra tám tấm, nhanh chóng che giúp Cổ Tam Chính.

Diệp Tâm lên tiếng nói:

- Kéo dài như vậy không phải là cách…

Cổ Tam Chính quát lớn:

- Đổng Toàn, chúng ta đã giữ chân bọn chúng, mấy người các ngươi mang tám trăm nhân mã bọc vòng hai bên bao vây chúng lại, không được để cho chúng chạy thoát!

Đổng Toàn đang vung thương loạn đả ảo ảnh Linh Ảo Xích thất thanh nói:

- Minh chủ, chúng ta không có biện pháp đến gần, trên tay Miêu Nghị có Huyền Âm Bảo Kính.

Diệp Tâm trở nên lạnh lùng, gằn giọng quát:

- Dám chống lệnh sao?!

Đổng Toàn á khẩu nghẹn lời, chỉ có thể nhắm mắt cùng Du Bách Hưng mỗi người đem bốn trăm nhân mã xông ra hai bên, bọc vòng bao vây.

- Không tốt!

Miêu Nghị vừa nhìn hai bên nhân mã đánh tới cũng biết không ổn.

Quả nhiên trong lúc Trấn Sơn Chùy bị đánh bay chênh chếch ra xa quay về tay Tư Không Vô Úy, một trăm lẻ một thanh Tích Lịch phi kiếm đã theo đó đánh tới.

Triệu Phi lập tức thi pháp, hàng ngàn hàng vạn bóng thước trong nháy mắt tập trung vây công một mình Cổ Tam Chính, khiến cho y sợ hãi phải nhanh chóng triệu hồi Tích Lịch phi kiếm đan thành lưới kiếm tự cứu, đồng thời còn phải phân ra một phần Tích Lịch phi kiếm đối phó Trấn Sơn Chùy không ngừng đập tới.

Hai bên đều đang giằng co với nhau.

- Đàm Lạc, yểm hộ ta!

Diệp Tâm lên tiếng.

Tám tấm thuẫn xoay tròn đang che chở Cổ Tam Chính nhanh chóng chuyển sang xung quanh Diệp Tâm, chỉ thấy Diệp Tâm vừa thu trường tiên lại lập tức đâm xuống mặt đất dưới chân thật nhanh. Lập tức mặt đất xuất hiện một đường nứt, chạy thẳng về phía bọn Miêu Nghị nhanh như điện chớp.

- Pháp bảo của chúng ta chỉ có thể tiến công không thể phòng ngự, chỉ có thể hù dọa được bọn họ nhất thời. Đến khi bọn họ bắt đầu thích ứng, một khi tìm được cơ hội xuất thủ, chúng ta sẽ không ngăn được. Nhất định phải đi rồi!

Triệu Phi liếc nhìn nhân mã hai bên đang ập tới bao vây, cao giọng nói.

- Đi!

Miêu Nghị quả quyết lên tiếng.

Thế nhưng long câu ba người vừa mới quay đầu định chạy, thình lình đất đá dưới chân tung bay, một cái bóng đen đột ngột xuất hiện quét qua dưới bụng ba con long câu.

Long câu của Triệu Phi và Tư Không Vô Úy nhất tề phát ra tiếng hí thê thảm, rách bụng đổ ruột ngã xuống, kéo theo hai người đang giật mình kinh hãi.

Hắc Thán thân mặc bảo giáp, ngược lại không sao. Nhưng một chân nó lại bị một thứ gì đó thân đầy gai nhọn quấn lấy. Nó ra sức vẫy vùng bốn vó, thế nhưng không thể nào chạy được.

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy thấy vậy gấp gáp, nhưng không thể nào dừng tay lại được.

Tư Không Vô Úy nhất định phải đập Trấn Sơn Chùy xuống không ngừng, nếu không một khi để cho Tích Lịch phi kiếm uy lực kinh khủng kia rảnh tay xuất thủ công tới, bên này không ai có thể ngăn được.

Triệu Phi cũng là như vậy, phải dùng Linh Ảo Xích áp chế thế công đối phương. Nếu không chỉ cần vừa thu tay lại, công kích đối phương như cuồng phong bạo vũ sẽ lập tức ập tới rợp trời, bọn họ sẽ không thể nào ngăn được.

Chỉ vì pháp bảo trong tay ba người bọn họ không linh hoạt có thể công có thể thủ giống pháp bảo trong tay đối phương, mà là pháp bảo chỉ có thể tiến công. Mà lúc này Huyền Âm Bảo Kính trong tay Miêu Nghị lại không phát huy ra tác dụng gì, chỉ có thể hù dọa cho đám nhân mã Hồng Cân minh kia không dám tới gần.

Roi trong tay Diệp Tâm run lên, lập tức quấn một vòng vào thân Bích Giáp Truy Phong Thú, thao túng Bích Giáp Truy Phong Thú quay đầu chạy.

Bích Giáp Truy Phong Thú rống to một tiếng, bốn vó ra sức kéo roi của Diệp Tâm.

Đầu roi bên kia Hắc Thán bị kéo lui về phía sau không ngừng, bốn vó vùng vẫy trợn trừng mắt, mấy lần thiếu chút nữa bị kéo ngã xuống đất, vô cùng nôn nóng.

Miêu Nghị lập tức quay thương điên cuồng chém vào sợi roi gai quấn chân Hắc Thán, nhưng chỉ vô dụng, không thể làm sứt mẻ chút nào.

- Hắc Thán, ngươi là đồ vô dụng, nếu còn không đi, chúng ta đều phải chết ở chỗ này!

Miêu Nghị nổi giận gầm lên một tiếng.

Hắc Thán cảm nhận được tâm trạng Miêu Nghị bi phẫn cực độ, đột nhiên ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tựa hồ đang phát tiết ra nỗi uất ức không cam lòng. Cặp mắt trợn trừng của nó thình lình phát ra hồng quang yêu dị, hai tròng mắt trở nên đỏ như máu, bắp thịt trên chân trở nên cứng rắn như sắt, đột ngột co chân lại.

Mặt đất nổ ầm vang, nứt ra một đường thẳng tắp, cát đá tung bay, chiếc roi ẩn dưới lòng đất đã bị kéo ra.

Một chiếc roi dài đến ngàn thước lộ ra, một đầu quấn vào chân sau Hắc Thán, đầu kia quấn trên thân thể Bích Giáp Truy Phong Thú, bị hai con linh thú kéo căng thẳng như dây đàn.

Miêu Nghị mừng rỡ, cảm nhận được khí thế Hắc Thán trở nên ngạo nghễ chưa từng có từ trước đến nay.

- Lên đi!

Miêu Nghị quay đầu quát một tiếng với Triệu Phi và Tư Không Vô Úy.

- Chở ba người chúng ta có được hay không?

Tư Không Vô Úy gấp gáp nói:

- Bây giờ nó bị quấn lấy, có thể chạy được không?

- Bớt nói nhảm, ta nói được là được. Các ngươi không đi, ta muốn đi.

Miêu Nghị quát.

Cũng đành nhắm mắt đưa chân, Triệu Phi phi thân lên, ngồi quay mặt ra sau, Tư Không Vô Úy đứng giữa hai người. Không có cách nào, hai người không dám dừng tay chút nào, Tư Không Vô Úy sử Trấn Sơn Chùy không đứng không được, nếu không sẽ đập trúng hai người cùng phe mình.

- Không tốt, bọn họ muốn chạy!

Cổ Tam Chính quay đầu lại nói:

- Diệp Tâm, giữ lấy bọn họ, bọn họ không kiên trì được bao lâu!

Hai chân Diệp Tâm không ngừng thúc vào sườn Bích Giáp Truy Phong Thú, thúc giục nó kéo địch nhân lùi lại. Nàng cũng không tin Bích Giáp Truy Phong Thú khắp các phương diện đều hơn hẳn long câu, vẫn không thể kéo nó lại được.

- Hắc Thán! Lúc này không đi còn đợi khi nào!

Miêu Nghị cũng đang liều mạng thúc giục.

Bốn vó Hắc Thán lại bước một bước về phía trước, Như Ý Tiên sau lưng phát ra tiếng kêu răng rắc khiến cho người ta nghi ngờ không biết có thể bị kéo đứt hay không. Nó bước tới một bước, Bích Giáp Truy Phong Thú bên kia bị kéo lùi lại một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.