Chương trước
Chương sau
Nếu theo tính khí lúc trước của hắn, không dễ gì bỏ qua mọi chuyện như vậy. Nhưng trên thực tế bây giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, không nói nguyên khí bị thương còn chưa hoàn toàn khôi phục như cũ, đồng thời điều khiển toàn bộ pháp bảo nhị phẩm đại chiến một trận bằng tu vi của hắn, pháp lực cũng đã tiêu hao thật nhiều, hiện tại vô lực tái chiến. Ngoài ra hắn cũng không nắm chắc điều khiển Huyền Âm kính trong tay, ít nhất còn chưa biết nên điều khiển Huyền Âm kính như thế nào.

Lui một bước mà nói, còn chưa biết thế cục Tây Tinh hải sau này sẽ biến hóa đến mức nào, bên cạnh có người so ra vẫn tốt hơn không có ai. Khoan nói đông người có thể hù dọa địch nhân, bố trí xung quanh làm tai mắt dự đoán địch tình để sớm chuẩn bị cũng là tốt, có một số việc chỉ dựa vào một người sẽ không làm được.

Đã nói đến nước này, cũng đúng là mọi người gây sự đủ rồi. Tuy rằng nãy giờ chỉ là nằm mộng giữa ban ngày, hết sức không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể lục tục tản đi.

Tư Không Vô Úy ở đó cười ha hả, Triệu Phi lại lộ vẻ buồn rầu, lòng người đã tan tác.

Vừa về tới huyệt động mình, Miêu Nghị xoay người kéo tay của Thích Tú Hồng, thấp giọng nói:

- Sau này phải cẩn thận hơn.

Thích Tú Hồng không phải người ngu, biết Miêu Nghị đang nhắc nhở cái gì, gật đầu một cái, ngoài mặt cũng lộ vẻ lo âu, quay đầu lại liền ra khỏi huyệt động canh giữ ở cửa động.

Không nói chuyện khác, hiện tại nàng đang nương nhờ Miêu Nghị, nếu Miêu Nghị có chuyện, nàng cũng phải chịu xui xẻo theo, không thể không cẩn thận nhiều hơn.

Sau khi cởi giáp Miêu Nghị cũng nhanh chóng ném Nguyện Lực Châu vào trong miệng, khoanh chân ngồi tĩnh tọa khôi phục pháp lực.

Cho đến hôm sau trời sáng, Miêu Nghị mới hoàn toàn khôi phục thương thế cùng pháp lực của mình trở lại bình thường.

Hắn mở mắt ra làm chuyện đầu tiên chính là gọi Huyền Âm kính kia ra cầm trong tay xem, nhất định phải mau chóng hiểu rõ bảo vật này sử dụng như thế nào, để ứng đối bất trắc có thể phát sinh.

Hắn rót pháp lực vào trong Huyền Âm kính thử thăm dò, lập tức thất kinh. Trong Huyền Âm kính chứa thật nhiều khí âm sát, cũng không biết là lấy được từ đâu, thi pháp vừa chạm vào, lập tức bị khí âm sát bên trong xung kích khiến cho thần thức hoảng hốt.

Nếu như Thích Tú Hồng ở cửa động lúc này thấy dáng vẻ Miêu Nghị nhất định sẽ giật mình, toàn thân Miêu Nghị đã bị băng sương bao trùm, giống như người đóng băng.

Bất quá tầng băng sương kia bị hóa giải rất nhanh, Miêu Nghị khôi phục như lúc ban đầu, tiếp tục cẩn thận thi pháp điều tra thăm dò.

Sau nửa canh giờ mới tìm được phương pháp điều khiển Huyền Âm kính. Hắn cầm bảo kính trong tay, chỉ thấy thanh quang chợt lóe, mặt kính lập tức điên cuồng phun ra khí âm sát đen kịt, đánh vào trên vách đá khiến cho chỉ trong thoáng chốc một lớp băng sương thật dày bao trùm lên.

Bất quá Miêu Nghị thi pháp điều khiển pháp bảo sắc mặt chợt biến, khí âm sát phun ra lại nhanh chóng thu liễm trở về trong mặt kính.

Thích Tú Hồng canh giữ ở ngoài động thình lình quay đầu lại, bên trong động xông ra trận trận âm phong thổi trúng quần nàng bay lượn. Âm phong lạnh thấu xương kia làm sắc mặt nàng đại biến, có vẻ khó có thể chịu đựng, không biết trong động xảy ra chuyện gì.

Đợi đến khi âm phong lạnh thấu xương biến mất, Thích Tú Hồng vội vàng lắc mình mà vào, chỉ thấy vách đá trong động đã bị một tầng băng sương thật dày bao trùm, vừa vào trong động giống như rơi vào hố băng. Thấy trong tay Miêu Nghị đang cầm bảo kính, đại khái đoán được mới vừa rồi Miêu Nghị mới có thể sử dụng món pháp bảo này.

Bất quá thấy sắc mặt Miêu Nghị có vẻ tái nhợt, không khỏi hỏi:

- Minh chủ, ngươi làm sao vậy?

- Không có sao!

Miêu Nghị lắc đầu một cái, tiếp tục liếc nhìn bảo vật trong tay.

Thích Tú Hồng mấp máy môi, không nói thêm gì nữa, xoay người lại ra ngoài động coi chừng.

Miêu Nghị bên trong động đang cầm bảo kính cũng thở dài một tiếng, sắc mặt nửa vui nửa buồn. Cũng không biết món bảo vật này luyện chế thế nào mà thành, nhìn như không lớn nhưng bên trong lại có động thiên khác. Tương tự các loại nhẫn trữ vật nhưng lại cao cấp hơn nhẫn trữ vật, có thể cất giữ được bên trong nhẫn trữ vật.

Nhìn bề ngoài, luyện chế món đồ này hẳn phải tiêu hao không biết bao nhiêu tinh hắc, trên thực tế bên trong bảo vật có càn khôn khác. Chỉ sợ tinh hắc tiêu hao luyện chế là con số kinh người, trong đó có lẽ sử dụng hơn năm mươi viên yêu đan nhị phẩm, đủ loại diệu pháp luyện chế mới tạo thành món bảo vật này.

Mà điều khiển bảo này không khác nào đồng thời điều khiển hơn năm mươi món pháp bảo nhị phẩm. Mới vừa rồi thi pháp điều khiển như vậy một hồi cũng đã hút hết gần nửa pháp lực trong cơ thể hắn, bằng vào tu vi Bạch Liên thất phẩm của hắn không cách nào sử dụng trong thời gian dài. Nếu sử dụng thời gian hơi dài, sợ là sẽ hút hết toàn thân pháp lực, nếu như đối địch cuối cùng ắt phải bó tay chịu trói.

Nghĩ đến sắc mặt đám người Đổng Toàn trước đó, Miêu Nghị không khỏi buồn cười, nếu như hắn đoán không sai, dù cho bọn họ món bảo vật này, bọn họ cũng không cách nào điều khiển. Chỉ cần thi pháp điều khiển sẽ gặp phải pháp bảo cắn trả, sợ là món bảo vật này chỉ thích hợp cho quỷ tu điều khiển.

Mà mặc dù Miêu Nghị hắn có thể điều khiển, thuần túy là nhờ công pháp tu luyện có thể khắc chế Huyền Âm kính này cắn trả, nhưng bằng tu vi của hắn cũng không cách nào điều khiển trong thời gian dài, tiêu hao pháp lực không chịu nổi.

-----------

Không khí Hồng Cân minh trở nên quỷ dị, một đám thủ hạ mơ ước pháp bảo trên tay Minh chủ, nhưng lại sợ Minh chủ hùng mạnh không dám khinh cử vọng động. Mà Minh chủ lại đề phòng một đám thủ hạ, kết quả có thể tưởng tượng được.

Trải qua một ít chuyện cũng không phải hoàn toàn không có lợi, ít nhất có thể hiểu rõ tâm tư một số người.

Triệu Phi và Tư Không Vô Úy dời ổ đến tả hữu huyệt động Miêu Nghị, đào hai huyệt động ở đó hộ vệ cho hắn.

Sau đó Vương Việt Thiên cũng gia nhập trong đó, cũng đào huyệt động bên cạnh, cùng nhau bảo vệ.

Miêu Nghị bảo Thích Tú Hồng chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, lại bảo Thích Tú Hồng mời ba người tới.

Sau khi ngồi xuống, Miêu Nghị cười híp mắt vừa mở miệng liền hỏi ba người:

- Tại sao làm như vậy, chẳng lẽ ba người các ngươi không muốn món bảo vật đó?

Ba người biết hắn có ý gì, Triệu Phi cười khổ nói:

- Không phải là ta không muốn món bảo vật đó, mà là ta biết cho dù là Minh chủ buông tha, món bảo vật đó cũng không rơi vào tay của ta. Triệu mỗ không có môn phái làm chỗ dựa, cũng không có nhân mã của mình, không tranh lại những người khác. Sở dĩ ta cùng hai vị này bảo vệ ở bên người Minh chủ, chỉ là vì muốn duy trì một cục diện cân bằng.

- Tình thế hôm nay một khi Hồng Cân minh giải tán, những người không có thế lực như chúng ta sẽ không cách nào tiếp tục sống ở Tinh Tú Hải, sẽ trở thành con mồi dưới tay người khác. Ba người chúng ta Thanh Liên cửu phẩm cộng thêm Minh chủ là có thể duy trì thế cân bằng ở nội bộ Hồng Cân minh, những người khác tất không dám khinh cử vọng động, như vậy Hồng Cân minh còn có thể tiếp tục duy trì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.