Mặc dù như thế nhưng cũng không ai sảng khoái đáp ứng, không ai lên tiếng. Mấu chốt là uy lực Huyền Âm Bảo Kính thật sự làm cho người ta mơ ước, người có chút thực lực ai cũng muốn lấy.
Không ít người trong lòng đã quyết định chủ ý, cục diện trở nên lúng túng sượng sùng. Có thể nghĩ ra một biện pháp công bằng, cho dù là rút thăm cũng được, nói không chừng còn có cơ hội rơi vào tay mình. Nếu như bây giờ không rơi vào tay mình vậy coi như xong, cũng không thể dễ dàng buông tha ngay lúc này.
Miêu Nghị lạnh lẽo quét nhìn mọi người, cười lạnh trong lòng, quả nhiên là đối mặt ích lợi lòng người thay đổi. Nếu không phải là lần này ta hết sức liều mạng, các ngươi còn có cơ hội ở chỗ này chia bảo vật sao?!
Huống chi về tình về lý hắn cũng không có lý nhường Huyền Âm Bảo Kính ra, hôm nay coi như là Miêu Nghị kiến thức được lòng người thay đổi.
Tư Không Vô Úy biết mọi người đang suy nghĩ gì, lập tức gọi trường phủ ra cầm trong tay, từ từ cỡi long câu đến trước mặt Miêu Nghị, sảng lãng cười nói với mọi người:
- Món bảo vật này chỉ có một, cũng không đủ chia, huống chi lại là tự tay Minh chủ đoạt được, dĩ nhiên là thuộc về Minh chủ. Ta không có ý kiến với lời của Minh chủ, sẽ là người đầu tiên buông tay. Mọi người cũng đừng dài dòng dây dưa nữa, chuyện này cứ quyết định như vậy!
Nhìn dáng vẻ y múa may trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413390/chuong-347-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.