Hồng Cân minh đã thành chỗ dựa cuối cùng của mọi người ở Tinh Tú Hải, ít nhất mình sẽ không bán mình, bởi vì mọi người đều không có đường lui, nhưng nếu người trong những môn phái khác gia nhập vào... Bọn họ rất là lo âu.
Mọi người có thái độ ủng hộ Hồng Cân minh như vậy, Miêu Nghị rất an ủi, nhưng cảm thấy lòng dạ mọi người không khỏi vẫn còn chưa cởi mở. Dựa vào những người trước mắt này có thể kiên trì bao lâu ở Tinh Tú Hải? Dĩ nhiên là lực lượng càng lớn càng tốt, hắn không sợ người nhiều, chỉ sợ người không nhiều, hắn có lòng tin đối với mình không sợ điều khiển không được.
- Các ngươi sợ bọn họ sao?
Miêu Nghị trầm giọng hỏi.
Vương Việt Thiên hỏi ngược lại:
- Minh chủ, ban đầu ngươi không kết minh với người trong môn phái, không phải là lo lắng giống như chúng ta sao?
- Trước khác nay khác, trước khi chúng ta chưa để lộ thực lực, bọn họ không coi chúng ta ra gì. Hiện tại đã khác, là bọn họ tới đầu dựa vào chúng ta!
Miêu Nghị phất tay chỉ về phía dưới, hỏi:
- Ai có thể nói cho ta biết, hơn ngàn người này phân ra bao nhiêu môn phái?
Triệu Phi trầm ngâm nói:
- Phải có tới mấy mươi môn phái.
- Không sai, mấy mươi môn phái, nếu bọn họ có thể đoàn kết lại với nhau, há có thể tới đầu dựa vào chúng ta? Điểm này chứng tỏ giữa các môn phái bọn họ không tín nhiệm lẫn nhau, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413360/chuong-340-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.