Chương trước
Chương sau
Miêu Nghị quay người đi, khóe miệng cũng nở một nụ cười lạnh lẽo. Hắn tới đây cầu bọn họ giao dịch cũng vì muốn bọn họ có thể an tâm, hắn không hề hy vọng sau khi tới Tinh Tú Hải ba đại phái có thể bảo vệ mình. Cái mạng nhỏ của mình chỉ có thể dựa vào chính mình, gởi gắm cho người khác, nhất là giao do cừu nhân làm chủ hết sức không an toàn.

Còn muốn lão tử cho vật cỡi các ngươi ăn sao? Sau khi tới Tinh Tú Hải xem các ngươi cỡi một đám tôm chân mềm, lấy gì phách lối với lão tử nữa…

Đương nhiên hắn sẽ cho vật cỡi của bọn Tô Kính Công ăn uống, bất quá sẽ khống chế phân lượng, dần dần làm hao hết thể lực của đám long câu kia.

Mặc dù có hơi tàn nhẫn, nhưng đây cũng là không có biện pháp, hiện tại bất kể hắn giết chết đối phương hay long câu của đối phương, trước khi xuống thuyền chuyện này tới tai Ô Mộng Lan, chắc chắn mọi chuyện mà hắn đã làm sẽ hoàn toàn lộ tẩy. Dám đùa giỡn Ô Mộng Lan như kẻ ngốc, nàng bỏ qua cho hắn mới là lạ.

Nhân cơ hội thẳng thắn sảng khoái báo thù cố nhiên là tốt, nhưng cũng không cần thiết hy sinh cả bản thân mình. Hiện tại không vội, đã nắm giữ quyền chủ động trong tay mình, từ từ là được.

Hắn vào trong phòng đóng cửa lại, tiếp tục tu luyện.

Sáng sớm hôm sau, một vòng mặt trời kim quang chói lọi nhảy ra khỏi sóng biếc mặt biển vạn dặm, Miêu Nghị thu công đi ra khỏi ban công nhảy xuống, đi tới mũi thuyền nói với bọn Tô Kính Công:

- Ô điện chủ lệnh cho ta mỗi ngày báo cáo tình huống trên thuyền, bây giờ ta đi cầu tình giúp các ngươi, để xem Ô điện chủ có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho các ngươi hay không.

- Làm phiền rồi.

Mọi người lập tức chắp tay cảm tạ, trên thực tế là đứng càng lâu càng hận người nào đó.

- Không cần cảm tạ, mọi người đều là người nhà, đến Tinh Tú Hải còn phải dựa vào nhau.

Miêu Nghị khách sáo một tiếng rời đi.

Người nhà!? Ai là người nhà với ngươi??? Lời này của hắn khiến cho mọi người thầm cười lạnh một trận.

Miêu Nghị bay lên trên tầng mái, ngửa đầu nhìn bầu trời vạn dặm không mây, nhìn lại vầng mặt trời kim quang chói rạng, khóe miệng nở một nụ cười quỷ quyệt. Có lẽ ánh mặt trời hôm nay hơi nóng, hôm qua đã được tắm rửa, hôm nay được tắm nắng, đám người này thật đúng là có phúc khí.

Hắn đi tới trước cửa phòng Ô Mộng Lan, sau khi gõ cửa ba tiếng bèn cung kính gọi:

- Mạnh tỷ!

Tóm lại bất kể Ô Mộng Lan khó chịu thế nào, hắn vẫn không chịu gọi người ta là điện chủ, nhất quyết chỉ gọi Mạnh tỷ mà thôi. Tối thiểu cũng có chút hiệu quả, tối thiểu gọi tỷ lúc nói chuyện sẽ thuận tiện hơn.

- Vào đi!

Thanh âm của Ô Mộng Lan từ trong nhà truyền ra.

Miêu Nghị thi pháp mở then cửa bên trong, đẩy cửa tiến vào, đi tới cửa gian phòng Ô Mộng Lan thấy nàng vẫn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa trên giường tu luyện, bèn chắp tay nói:

- Tuân lời Mạnh tỷ căn dặn, tiểu đệ tới đây báo cáo hàng ngày.

Ô Mộng Lan không thèm mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói:

- Nói đi.

- Trên thuyền hết thảy bình thường, chẳng qua là...

Miêu Nghị có hơi do dự.

Ô Mộng Lan thình lình mở mắt nói:

- Chỉ là cái gì?

Nàng cũng không muốn trên thuyền có chuyện, đưa tất cả mọi người giao tới Tinh Tú Hải mới coi là viên mãn. Nếu không lý do có ép bất đắc dĩ, thật ra nàng sẽ không loạn khai sát giới ở trên thuyền.

Miêu Nghị cười nói:

- Trên chiếc thuyền chúng ta hết thảy bình thường, trên những thuyền khác lại không biết, chi bằng để ta giúp Mạnh tỷ đi tìm hiểu dò xét?

Mắt Ô Mộng Lan chợt lóe sáng, khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc:

- Ngươi có lòng tốt như vậy? Có phải có ý đồ gì hay không?

Chuyện gì cũng không qua được ánh mắt của Mạnh tỷ. Miêu Nghị cười khan hai tiếng, làm ra vẻ khổ sở nói:

- Không dối gạt Mạnh tỷ, cũng có một chút ý đồ, chỉ vì ngày hôm qua tiểu đệ đắc tội ba đại phái, cho nên muốn đến những thuyền khác xem thử có thể tìm được chút trợ lực ở Tinh Tú Hải hay không. Bất quá tỷ hãy yên tâm, tiểu đệ nhất định tìm hiểu rõ ràng tình huống trên những thuyền khác giúp Mạnh tỷ… Mạnh tỷ, tiểu đệ thật sự rất khó khăn, xin hãy nể tình chiêu đãi nhiệt tình trước đây ở Đông Lai động, nhân tiện giúp cho một tay.

Lại nhắc tới chuyện nhiệt tình chiêu đãi ở Đông Lai động… Có thể nói Ô Mộng Lan vừa bực mình vừa buồn cười, không phải là ăn của ngươi ít đồ, uống của ngươi mấy vò rượu ngon sao? Vì sao ngươi cứ nhắc mãi như vậy, làm như lão nương thiếu nợ của ngươi cả đời không bằng…

- Ngươi nhớ kỹ chuyện chiêu đãi ta ở Đông Lai động, vì sao không nhớ chuyện ngươi xông đến địa bàn của ta giết người?

Ô Mộng Lan châm chọc nói.

- Người của tỷ cũng chạy từng đến bên ta giết người... Chuyện đã qua cũng không nhắc lại, Mạnh tỷ, ngài đại nhân không kể lỗi tiểu nhân, cần gì tính toán với tiểu đệ?

Miêu Nghị cười bồi.

Ô Mộng Lan coi như là hoàn toàn phục hắn, nàng từng gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa từng gặp qua ai vô sỉ như vậy. Ngươi nhắc chuyện cũ thì không sao, ta nhắc chuyện cũ ngươi lại nói đại nhân không kể lỗi tiểu nhân.

Bất quá nói đi thì nói lại, nàng thật sự là không thể bắt Miêu Nghị phải đại nhân không kể lỗi tiểu nhân. Bởi vì ở thân phận địa vị và tu vi, nàng thật sự là đại nhân, mà Miêu Nghị tự xưng tiểu nhân cũng không quá đáng, cho nên Miêu Nghị có thể nói, nàng lại không thể nói ra miệng.

Hiện tại rốt cục nàng đã hiểu vì sao thủ hạ của mình thường hay thua thiệt địa bàn đối diện, bởi vì không vô sỉ bằng người ta. Nếu có thể thu được tiểu tử này làm thủ hạ của mình, có lẽ sẽ đấu ngang tay được với Dương Khánh.

Nàng cười lạnh mấy tiếng, chấp nhận Miêu Nghị là tiểu nhân, cũng không tiếp tục tranh cãi với Miêu Nghị nữa, bằng không sẽ đi quá đà.

Nắm giữ tình huống những thuyền khác cũng chính là điều mà Ô Mộng Lan mong muốn. Miêu Nghị có thể nói là phí hết tâm tư gãi đúng vào chỗ ngứa của nàng, cho nên nàng cũng không từ chối, chẳng qua là lạnh lùng cảnh cáo:

- Nếu ngươi lại gây ra chuyện gì, đừng trách ta không khách sáo.

Đây là đồng ý, Miêu Nghị mừng rỡ như điên nói:

- Dạ dạ, bất quá…

Ô Mộng Lan cười lạnh nói:

- Ngươi đừng được voi đòi tiên!

- Không có không có.

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Chẳng qua là nếu đệ chạy đi với hai bàn tay trắng, những người trên thuyền khác sẽ không tin, nói không chừng vừa lên thuyền đã bị người ta đá lộn cổ xuống. Xin Mạnh tỷ hãy viết một pháp chỉ cho đệ…

Ô Mộng Lan suy nghĩ một chút thấy cũng phải, bèn lấy một miếng ngọc điệp ra, viết mấy câu đơn giản, lệnh cho Miêu Nghị thăm dò tình huống những thuyền khác, không cho quyền lợi nào khác.

Miêu Nghị nhận vào tay xem qua, mừng rỡ trong lòng, cảm tạ cáo lui.

Hắn thật sự nói là làm, xuống khoang bên dưới gõ đại vào cửa hai gian phòng, gọi hai người ra, lập tức sai sử:

- Phụng pháp chỉ Ô điện chủ, lệnh cho hai người các ngươi làm việc.

Hai người sửng sốt, hỏi:

- Làm việc gì vậy?

Miêu Nghị chỉ về phía dãy phòng hai bên lối đi:

- Ghi lại tên tuổi mỗi một tu sĩ trong từng phòng của tầng này, nhớ hỏi rõ tu vi, đảm nhận chức vụ gì ở địa phương, xuất thân môn phái nào… Phải ghi lại rõ ràng hết thảy, ngày mai giao cho ta, ta thu lấy phải nộp lên cho Ô điện chủ tra xét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.