Chương trước
Chương sau
Thật ra thì ban công này vốn là lối đi của hai căn phòng cuối, là dành cho mọi người dùng chung. Nhưng sau khi biết Miêu Nghị sẽ tham gia Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, động chủ Đông Lai động Giang Vân Lộ tạm thời tổ chức thợ mộc đóng lại, đả thông hai gian phòng thành một gian, tiến hành sửa đổi, khiến cho ban công chung trở thành của riêng Miêu Nghị.

Cũng không cần phải nhốt Hắc Thán ở chuồng nữa, nếu không sẽ không hợp với thân phận quản sự tạm thời của Miêu Nghị, nó cũng nhảy thẳng từ bên dưới lên ban công.

Sau đó Hắc Thán nằm dài trên đó, vẫy đuôi lim dim ra vẻ vô cùng thoải mái.

Miêu Nghị đẩy cửa trên ban công ra, vào bên trong phòng được bố trí rộng rãi thoải mái.

Không phải là lần đầu tiên hắn đi tới Tinh Tú Hải này, nhắc một cái ghế để trên ban công, ngồi nhìn cự thuyền cưỡi gió lướt sóng, miệng lẩm bẩm một mình:

- Tinh Tú Hải Kham Loạn hội...

Rất nhiều năm trước, lúc Lục Thánh mới vừa phân chia địa bàn rõ ràng, phía dưới vẫn không tránh được có điều xung đột, khi thì thủ hạ của người này đánh cướp, khi thì thủ hạ của người kia đánh cướp. Kết quả nhiều lần suýt chút nữa làm lớn chuyện, khiến cho mọi người cũng không được tự nhiên, cũng làm tổn hại tới ích lợi của Lục Thánh.

Sau đó Phật Thánh Tàng Lôi vì an ninh của chúng sinh thiên hạ, đề nghị phân ra một địa phương cách xa trần thế để cho tu sĩ sáu nước giải quyết phân tranh. Cũng chính hành động này đã giúp bình ổn sáu nước, vì vậy dần dần diễn biến thành Tinh Tú Hải Kham Loạn hội hôm nay có tính chất tưởng thưởng.

Tóm lại chính là sáu nước cùng chung góp ra một khoản tài nguyên tu hành, sau đó để cho tu sĩ sáu nước chém giết tranh cướp. Mười năm sau, số người sống sót sau cùng dựa theo công lao lớn nhỏ sẽ được chia số tài nguyên tưởng thưởng kia, người chết chắc chắn sẽ không được chia phần.

Cũng có người nói đây thật ra là một thủ đoạn của Lục Thánh tiêu hao tu sĩ phía dưới. Mười tám vạn tu sĩ hội tụ ở Tinh Tú Hải, cuối cùng chỉ có một trăm người sống chia sẻ món tài nguyên kia, có thể tưởng tượng được tại sao mọi người đều sợ hãi tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội, mười tám vạn tu sĩ cuối cùng chỉ có thể sống được một trăm! Một ngàn người không còn sống được một người!

Cho dù là mười tám vạn con heo chạy loạn khắp nơi để cho tu sĩ giết, cũng phải giết thật lâu, huống chi là nhiều tu sĩ như vậy, đây cũng là nguyên nhân tại sao phải hao tổn tới mười năm.

Nghĩ tới đây, Miêu Nghị không khỏi cười khổ, hai ngàn người trên mười chiếc thuyền này chỉ có chừng một hai người có thể sống sót, có thể là mình chăng?

Trong lúc đang suy nghĩ miên man, phía sau thình lình vang lên tiếng gõ cửa, Miêu Nghị đã quen trấn giữ một phương theo bản năng nói:

- Vào đi!

Có tiếng đẩy cửa, ngay sau đó có người cười lạnh nói:

- Miêu sơn chủ thật là biết hưởng thụ, phòng của ngươi còn lớn hơn của chúng ta!

Giọng nói này… Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới không ai xa lạ, chính là ba trong bốn tên xui xẻo Nam Tuyên phủ, Kiếm Ly cung Tô Kính Công, Ngọc Nữ tông Hoàn Nhan Hoa, Ngự Thú môn Lý Diệu Kỳ, cộng thêm Miêu Nghị trên ban công, có thể nói bốn tên xui xẻo hai phủ đã có mặt đông đủ.

Miêu Nghị nhướng mày, đứng dậy rời khỏi ban công nhìn ra biển, vừa đi vào trong phòng mới phát hiện có vẻ khác thường. Hắn thấy ngoài cửa có một đám người đứng, ngăn chặn cả cửa, trong lúc nhất thời cũng không thấy rõ có bao nhiêu người.

Bất quá Miêu Nghị đã có suy đoán rất nhanh, chậm rãi lui về phía sau, lại lui về tới ban công. Ba người Tô Kính Công dẫn người tiến vào phòng, có khoảng hơn hai mươi người chen chúc ùa vào, nhìn qua trang phục rõ ràng là người của ba đại phái không thể nghi ngờ, mà Kiếm Ly cung không hổ là môn phái lớn nhất trong ba phái, nhân số chiếm gần một nửa.

Người trên mười con thuyền này toàn là người của quan phương Thìn lộ, chỉ riêng trên chiếc thuyền này đã có hơn hai mươi người của ba đại phái, có thể thấy được ba đại phái có rất nhiều người trên toàn Thìn lộ.

Con bà nó, đám người này nôn nóng không kịp chờ đợi, muốn giết chết lão tử ngay tức khắc sao, dám động thủ ở chỗ này sao?!

Miêu Nghị căng thẳng thần kinh, lại không biết rõ đối phương có tu vi thế nào, lui đến trên ban công chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Thấy hắn bị dọa đến nỗi phải lui về phía sau, ba người Tô Kính Công lộ vẻ khinh bỉ hài hước.

- Tìm bản quản sự có chuyện gì?

Miêu Nghị trấn tĩnh lên tiếng hỏi.

Hoàn Nhan Hoa tỏ vẻ không nhịn được:

- Hãy bớt sàm ngôn đi, đổi phòng cho chúng ta.

Đổi phòng? Miêu Nghị sửng sốt hỏi lại:

- Tại sao lại đổi phòng?

Tô Kính Công trầm giọng nói:

- Ta còn muốn hỏi ngươi tại sao an trí tất cả chúng ta ở dưới tầng chót?

Chuyện này còn cần giải thích sao, Miêu Nghị đắc tội với người của ba đại phái, muốn tránh xa người của ba đại môn phái một chút. Hắn ở trên cao nhất, ba đại phái ở dưới cùng, tránh cho mọi người chạm mặt gặp phải phiền phức. Vì vậy lúc lên thuyền đã sai người an bài như vậy, về công hay tư Miêu Nghị đều cảm thấy mình an bài như vậy là không sai.

Thì ra là vì chuyện này, Miêu Nghị còn không hiểu vì sao bọn họ dám gây chuyện ở trên thuyền, chẳng lẽ coi Ô Mộng Lan áp thuyền chỉ là bài trí… Hắn đã nắm chắc trong lòng, lại hỏi:

- Có gì không ổn sao?

Hoàn Nhan Hoa lộ vẻ tức giận:

- Ngươi ở phía trên nhất tự nhiên không có gì không ổn, ngươi hãy xuống dưới mà xem, một đám xú nam nhân đi tới đi lui trên đỉnh đầu chúng ta còn ra thể thống gì. Thường xuyên có tiếng bước chân ở trên đầu đi tới đi lui như vậy hết sức bực mình, không có cách nào yên tâm tu luyện.

Người của ba đại phái đúng là vì nguyên nhân này mà tới, chứ không phải là muốn tìm Miêu Nghị gây phiền phức. Sàn thuyền bằng ván gỗ, có người ở phía trên đi tới đi lui nhất định là có thanh âm, nếu như phía trên chỉ ở mấy người thì còn đỡ, thế nhưng lại có một đống người. Vì vậy không tránh được thường xuyên có người lui tới, cũng không thể cấm người ta đi lại, hay nhảy cửa sổ vào phòng.

Dĩ nhiên những người ở tầng thấp nhất sẽ cảm thấy bực mình khó chịu, thế nhưng phần lớn không rõ lắm lai lịch vị quản sự Miêu Nghị này, không giống đám người Tô Kính Công và Miêu Nghị là đồng liêu tương đối quen thuộc, vì vậy những người khác không dám tùy tiện gây chuyện, chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Miêu Nghị vừa nghe như vậy bèn nở một nụ cười:

- Hoàn Nhan Hoa, đám xú nam nhân cũng không muốn đi tới đi lui trên đầu đám nữ nhân các ngươi đâu.

Vừa nói ra lời này, người của Kiếm Ly cung và Ngự Thú môn có vẻ dở khóc dở cười, Lý Diệu Kỳ cười hắc hắc:

- Nói như vậy cũng không sai.

Nói đám xú nam nhân chính là mắng tất cả nam nhân có mặt tại trường, Tô Kính Công cũng nói:

- Nam trên nữ dưới là rất bình thường.

Lời này ẩn giấu ý khinh bạc, không ít xú nam nhân hiểu ý cười thầm một tiếng, Miêu Nghị cũng cười, hy vọng những người này sẽ xảy ra tranh chấp với nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.