Dương Khánh khẽ nhíu mày, tên này xông bừa vào như vậy thật sự là không nể mặt mình chút nào.
Mặc dù như thế, Dương Khánh vẫn đứng lên cười nói:
- Trầm Chấp Sự tới rồi ư, mời ngồi!
Ánh mắt Trầm Phong Hoa nhìn về phía Miêu Nghị, kết quả phát hiện Miêu Nghị lộ vẻ hài hước cười quái dị, lúc này hiểu mình là thật sự bị đùa bỡn. Y chưa từng thấy qua một sơn chủ dám đùa với Chấp Sự Trấn Ất điện, nhất định chuyện này là do có người tác quái sau lưng. Ánh mắt y nhìn chằm chằm Dương Khánh cười khành khạch quái dị:
- Chỗ Dương phủ chủ thật là náo nhiệt, không hổ là phủ chủ thân kiêm hai phủ. Chỗ ta không có lấy một người châm trà rót nước, đãi ngộ này thật đúng là không cách nào so sánh được!
Lời nói mang tính đâm thọc của Trầm Phong Hoa làm hai mắt Dương Khánh híp lại, dám châm chọc mình ngay trước mặt đám thủ hạ, một Chấp Sự không có thực quyền như y còn chưa quản được một phủ chủ như Dương Khánh.
Thật ra y cũng có chút khó chịu Trầm Phong Hoa, đối phương nhận lễ vật của y nhưng lại không chịu tỏ thái độ. Cho nên sau khi tới Trấn Hải sơn, y cũng lười không muốn gặp mặt chào hỏi, cũng không ngờ rằng tình huống bên Trầm Phong Hoa lại như vậy.
Nghe lời ấy, Dương Khánh quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi có tiếp đãi khách nhân chậm trễ hay không?
Miêu Nghị đứng dậy đáp lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413278/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.