Chương trước
Chương sau
Tức thì ra khỏi tĩnh thất, vừa đi ra khỏi lối đi phía ngoài tĩnh thất, chỉ thấy Thiên nhi cùng Tuyết nhi đang khoanh chân ngồi trên giường đá gần cửa vào tĩnh thất, cũng đang tu luyện, tu vi hai nàng năm ngoái đã đột phá đến Bạch Liên nhị phẩm.

Nghe được động tĩnh, hai nàng nhanh chóng thu công nhìn lại, thấy Miêu Nghị bế quan mấy năm rốt cục xuất quan, không khỏi mừng rỡ bái kiến.

Miêu Nghị mỉm cười gật đầu đáp, hắn chưa kịp mở miệng, Thiên nhi đã giành nói trước:

- Đại nhân, phụ thân đã luyện chế xong chiến giáp cho ngài vào tháng trước. Phụ thân nói bây giờ là thời kỳ mấu chốt của ngài, không cho chúng ta quấy rầy ngài tu luyện, chỉ nói chờ ngài có thời gian rảnh rỗi mang theo Hắc Thán đi thử xem sao.

Miêu Nghị nghe vậy mừng rỡ, luyện chế một bộ chiến giáp kéo dài mấy năm, rốt cục xong rồi, cao hứng phất tay nói:

- Đi, cùng đi xem thử.

Hắc Thán nằm ngoài cửa dưới mái hiên đang lim dim vẫy đuôi thình lình bị đá cho một cước. Nó đứng dậy trợn mắt nhìn lại, thấy là Miêu Nghị mới không nổi giận.

Miêu Nghị tung mình lên lưng nó, vẫy tay với hai nàng, hai nàng cười vui vẻ, cũng bay lên ngồi sau lưng hắn.

Hắc Thán tung vó nhảy một cái, hạ xuống phía bên ngoài viện, bốn vó chạy như bay về phía núi rừng.

Một nam hai nữ cỡi chung một long câu khiến cho bọn thị nữ lui tới Trấn Hải sơn lộ vẻ hâm mộ, hâm mộ Đại cô cô và tiểu cô cô. Người dám làm chuyện ‘Thương phong bại tục’ như vậy ở Trấn Hải sơn cũng chỉ có sơn chủ.

Vốn nên là ‘chỉ mộ uyên ương chẳng mộ tiên’, thế nhưng lòng người đen tối, bị ích lợi che mất lương tâm, ân oán khó phân.

Miêu Nghị chạy một mạch vượt núi băng đèo, đến bên ngoài sơn động Yêu Nhược Tiên, ba người nhảy xuống.

Hai nàng nắm tay nhau chạy vào sơn động, có thể nhìn ra được hai nàng đã xem nơi này giống như nhà mình, có thể tùy tiện ra vào bất cứ lúc nào.

Hôm nay Yêu Nhược Tiên lại không hề luyện chế gì đó ở dưới lòng đất, lúc này lão đang khoanh chân ngồi trên giường đá trong sơn động tu luyện. Hai nàng vừa tiến đến vui sướng hô Phụ thân, Yêu Nhược Tiên mở mắt ra lập tức cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía hai nàng tràn đầy thương yêu.

Sau khi thấy Miêu Nghị đi tới lập tức hừ lạnh một tiếng, không còn khuôn mặt tươi cười.

- Yêu tiền bối, nghe nói chiến giáp của ta đã luyện chế xong?

Miêu Nghị đi tới chắp tay nói.

Yêu Nhược Tiên phất tay hất ra một món đồ, Miêu Nghị giơ tay lên bắt lại, phát hiện lại là một vòng tay trữ vật, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Cho ta ư?

- Đây là dùng tinh hắc còn dư lại luyện chế, đồ ở bên trong vòng tay trữ vật.

Hai người luôn luôn lời không hợp ý, Yêu Nhược Tiên cũng lười nói nhảm.

Nếu là dùng đồ mình luyện chế, vậy cũng không cần khách sáo. Miêu Nghị lập tức đeo vòng tay trữ vật nơi tay, độ lớn vừa đúng thích hợp.

Rót pháp lực vào thử thăm dò, giữa đôi lông mày Miêu Nghị lập tức lộ ra vẻ vui mừng. Không gian chiếc vòng tay trữ vật này chứa cơ hồ lớn gấp năm mươi lần nhẫn trữ vật thông thường, có vật này có thể nói tiết kiệm được không ít phiền phức, ít nhất không cần đeo nhiều nhẫn trữ vật như vậy nơi tay nữa.

Miêu Nghị đã không còn là tiểu tử chưa ráo máu đầu mới vừa xuống núi nữa, đã có chút ít hiểu biết về việc luyện bảo.

Đừng xem đây chỉ là một chiếc vòng tay trữ vật bình thường.

Mặc dù nhẫn trữ vật các loại không phải là pháp bảo tốt gì, nhưng cũng không phải là Luyện Bảo Sư thông thường có thể luyện chế ra được, nghe nói cần có hiểu biết tương đối về phương diện không gian. Có thể luyện chế nhẫn trữ vật đối với năng lực Luyện Bảo Sư chính là một ranh giới, có thể luyện chế ra vòng tay trữ vật chứa không gian lớn hơn là đại biểu cho một Luyện Bảo Sư cao hơn tiêu chuẩn thông thường.

Trong lòng Miêu Nghị âm thầm sợ hãi khen ngợi, phát hiện lão này thật sự rất có bản lãnh. Khoan nói muốn luyện chế vòng tay trữ vật là có thể luyện chế ra được, mà hắn cũng chưa từng thấy lão gia luyện chế thứ gì thất bại.

Hắn vốn không biết, sau đó mới nghe nói luyện chế bảo vật cũng không phải là có thể có xác suất trăm phần trăm thành công, Luyện Bảo Sư kỹ thuật kém rất dễ dàng thất thủ. Thường là không luyện thành bảo vật, yêu đan lại mất đi hết viên này tới viên khác, nhưng chưa từng nghe qua Yêu Nhược Tiên luyện bảo thất bại bao giờ.

Trong vòng tay trữ vật có hai bộ chiến giáp lẳng lặng nằm, Miêu Nghị lập tức gọi ra, cầm trong tay, sau khi làm cho bảo vật nhận chủ bèn xoay người đi ra ngoài động.

Sắc mặt Yêu Nhược Tiên không có thiện cảm gì, cũng dẫn theo hai nàng ra ngoài xem.

Miêu Nghị gọi Hắc Thán tới, hai tay ném chiến giáp trong tay ra, vung tay điểm ra một chỉ, chiến giáp bay lên cao nổ thành một làn sương mù đen, ập xuống thân thể hắn và Hắc Thán.

Sương mù đen chợt thu liễm, một bộ chiến giáp màu đen như mực trong nháy mắt khoác lên trên người của Miêu Nghị.

Giống như chiến giáp luyện chế cho Thiên nhi Tuyết nhi, chiến giáp này là một bộ liền lạc từ đầu khôi đến chiến ngoa, sự khác biệt lớn nhất là bên hông có thêm một thanh bội kiếm.

Xem thử chiến giáp trên người mình, Miêu Nghị không khỏi có vẻ thất vọng. Mặc dù loại chiến giáp liền bộ này có hơi mới lạ, có thể bảo vệ mình tốt hơn không để lộ ra sơ hở, nhưng khi nhìn lại không khỏi có vẻ thô kệch, không tinh xảo đẹp mắt như chiến giáp của Thiên nhi và Tuyết nhi, nói trắng ra là cho người ta cảm giác luyện chế sơ sài qua loa.

Thiên nhi Tuyết nhi cũng có vẻ thất vọng, cấp bậc bộ chiến giáp này chênh lệch quá xa so với chiến giáp các nàng, Thiên nhi cau mày nói:

- Phụ thân, đây là ngài luyện chế sao, có vẻ rất khó coi…

Ý nàng đang nghi ngờ không biết phụ thân mình có dụng tâm luyện chế chiến giáp cho Miêu Nghị hay không.

Yêu Nhược Tiên lắc đầu nói:

- Nha đầu ngốc, con biết cái gì, đẹp mắt có ích lợi gì? Hắn phải đi Tinh Tú Hải, tại sao con phải sợ hắn không đủ nổi bật, không đủ làm người khác chú ý??? Chẳng lẽ luyện chế bộ chiến giáp thật đẹp khiến cho người khác đuổi theo hắn truy sát hay sao, ta đây cố ý luyện chế nhìn bề ngoài thô thiển một chút.

Được rồi! Lý do này Miêu Nghị cũng cho là đúng, có thể chấp nhận được, nhưng… Miêu Nghị giãy dụa tứ chi sắp sửa bật khóc:

- Dường như hơi nhỏ một chút, có vẻ không vừa người!

Thiên nhi Tuyết nhi kinh hãi, không vừa người mặc có ích gì.

- Kinh ngạc làm gì!

Yêu Nhược Tiên chỉ người Miêu Nghị nói:

- Bộ chiến giáp này thêm chút biến hóa, có không gian co giãn lớn nhỏ nhất định, ngươi hãy thi pháp thử điều chỉnh một chút.

Miêu Nghị nghe vậy thi pháp, trên thân chiến giáp lập tức hiện lên thanh quang. Giữa một trận thanh quang lóe lên, mọi người có thể thấy chiến giáp tựa hồ đã bành trướng thêm một chút, Miêu Nghị cũng lộ vẻ vui mừng gật đầu một cái, thu thanh quang trên người lại, chậc chậc khen ngợi:

- Như vậy thật dễ dùng!

- Dễ dùng là tốt rồi, có thể giúp cho ngươi có thêm một phần năng lực ứng biến, nói không chừng đi Tinh Tú Hải có thể giúp cho ngươi chống đỡ thêm một hồi mới chết…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.