Chương trước
Chương sau
Huống chi Nguyệt hành cung cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện như vậy, người ta không có chọc tới quan phương, chẳng qua là tranh đấu giữa các môn phái tu hành, Nguyệt hành cung không thèm để ý tới bọn họ sống hay chết.

- Đại nhân, ta muốn dẫn mấy người trở về Lam Ngọc môn xem thử.

Điền Thanh Phong lộ vẻ buồn bã ôm quyền nói.

Về tình về lý Miêu Nghị cũng sẽ không từ chối, gật đầu nói:

- Đi đi!

Ánh mắt hắn rơi vào Tô Ngọc Hoàn, lại bổ túc một câu:

- Nàng cứ ở lại Trấn Hải sơn đi, lúc ta đem việc này tấu báo phủ chủ, thuận tiện sẽ giúp nàng giải quyết thân phận quan phương.

Lam Ngọc môn gặp phải hạo kiếp như vậy, hiện tại hắn cũng chỉ có thể giúp những chuyện này, giúp Lam Ngọc môn tìm Ngự Thú môn báo thù là không thực tế.

Huống chi cho dù hắn bây giờ không mở miệng, chỉ sợ bọn Điền Thanh Phong quay trở về cũng sẽ cầu xin hắn chứa chấp Tô Ngọc Hoàn, đến lúc đó cũng không tiện từ chối, không bằng chủ động bán nhân tình.

Lời này vừa nói ra, Tô Ngọc Hoàn lập tức quay đầu lạy sụp, nghẹn ngào nói:

- Tạ Đại nhân chứa chấp.

Lam Ngọc môn bất hạnh, nàng lại là đại may mắn trong bất hạnh, nếu không bằng tu vi nàng Bạch Liên nhất phẩm không dễ dàng gia nhập quan phương như vậy. Cơ hội ban đầu cởi hết y phục cũng không thể đổi lấy, hôm nay ngược lại được như ý rồi.

- Tạ Đại nhân!

Điền Thanh Phong ôm quyền, quay đầu nói với đồng môn:

- Trước hết đưa nàng đi nghỉ ngơi đi.

Sau khi đám đệ tử Lam Ngọc môn rời đi không lâu, Miêu Nghị dẫn bọn Thiên nhi trở vào trong nhà, nhanh chóng viết tấu báo phát tới Nam Tuyên phủ, báo cho Dương Khánh biết.

Rất nhanh, bên ngoài lại có một trận tiếng vó long câu ầm ầm rời khỏi Trấn Hải sơn, đoán chừng là bọn Điền Thanh Phong rời đi.

Miêu Nghị đứng ở cửa than:

- Lam Ngọc môn vất vả ở Nam Tuyên phủ lâu như vậy, nhớ năm xưa hay đấu với Dương Khánh không ngừng, suýt chút nữa đã khống chế toàn bộ Nam Tuyên phủ. Rốt cục đi sai một nước nên thua cả bàn, hành động sai lầm của Hồng Trường Hải khiến cho Dương Khánh hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, có thể nói hại người hại mình, hại toàn bộ Lam Ngọc môn. Nếu không phải như vậy, làm sao có chuyện ba đại môn phái gia nhập hai phủ… Lần này Lam Ngọc môn coi như là hoàn toàn xong rồi, nói đến chuyện này ta cũng ít nhiều có chút trách nhiệm.

Hắn có thể nói ra lời này là bởi vì hắn còn không biết vì sao Lam Ngọc môn tiêu tùng, trên thực tế chuyện này cũng chỉ có Dương Khánh cùng Thanh Mai, Thanh Cúc biết. Chẳng qua là Dương Khánh thi thố thủ đoạn mượn cơ hội phát lực, một phong thơ đã lập tức làm cho Lam Ngọc môn tan thành tro bụi. Trước kia Lam Ngọc môn đấu với Dương Khánh, hiện tại vẫn thua dưới tay Dương Khánh.

Thật ra thì Dương Khánh dẫn ba đại môn phái gia nhập hai phủ, vốn chính là chuẩn bị nhằm vào Lam Ngọc môn. Nếu sau đó Lam Ngọc môn an phận thủ thường thì thôi, lại còn có chỗ có thể lợi dụng, thế nhưng Lam Ngọc môn còn chưa từ bỏ ý định, còn muốn Đông Sơn tái khởi từ chỗ Miêu Nghị.

Không thể nuôi ong tay áo được! Lam Ngọc môn chỉ là một môn phái bên ngoài quan phương lại nhiều lần muốn nhúng tay vào chuyện Dương Khánh, làm sao Dương Khánh có thể tha cho bọn họ. Cho dù là không có chuyện Miêu Nghị để cho La Song Phi giết Ngô Lục, Lam Ngọc môn hết lòng ủng hộ Miêu Nghị đã phạm vào kiêng kỵ của Dương Khánh, tự nhiên y phải ra tay nặng để chấm dứt hậu hoạn.

Lần này xong rồi, Lam Ngọc môn coi như là chơi với lửa tự đốt mình.

Cảm thán một phen, Miêu Nghị quay đầu lại hỏi:

- Bọn Điền Thanh Phong vội vã đi Lam Ngọc môn như vậy, Diêm Tu, theo lão bọn họ có quyết chí báo thù cho Lam Ngọc môn hay không? Nếu quả thật là như vậy, sợ là sau này Trấn Hải sơn ta không được yên bình rồi, sợ là phải sớm chuẩn bị.

Báo thù? Diêm Tu lắc đầu nói:

- Lam Ngọc môn không còn đối với bọn họ cũng chưa chắc là chuyện xấu, ít nhất Nguyện Lực Châu hàng năm tới tay không cần trích ra một phần cho sư môn. Huống chi bằng vào bọn họ làm sao có thể tìm Ngự Thú môn báo được thù, bọn họ sẽ không ngu đến tự tìm đường chết, trừ phi trong bọn họ có người có thể leo lên đến chức cung chủ thì còn được. Lam Ngọc môn tiêu đời bọn họ càng không thể nào leo lên vị trí cung chủ, bởi vì công pháp tu hành bọn họ đã đứt mạch.

- Bọn họ vội vã chạy về Lam Ngọc môn xem sợ rằng không phải vội vã báo thù vì Lam Ngọc môn, mà là muốn tìm thử xem còn có thể tìm được trong di tích Lam Ngọc môn công pháp tu hành Lam Ngọc môn đầy đủ hay không, đây mới là chuyện bọn họ nóng nảy nhất.

Miêu Nghị kinh ngạc nói:

- Vì sao lão lại có phán đoán này?

Diêm Tu cười khổ nói:

- Đại nhân quên thuộc hạ cũng từng gặp gỡ tình hình tương tự sao, thuộc hạ có thể hiểu được tâm trạng bọn họ.

Miêu Nghị à một tiếng, chợt hiểu ra, nhìn bão tuyết bay tán loạn ngoài cửa dưới ánh đèn chiếu rọi, nheo mắt nói:

- Lam Ngọc môn xong đời đối với ta chưa chắc là chuyện tốt, bên ngoài thiếu một đại trợ lực. Thật may là đã trừ đi Hùng Khiếu trước, chẳng qua là sau này muốn tìm được môn phái giống như Lam Ngọc môn giúp đỡ sẽ rất khó khăn.

Diêm Tu im lặng, lão chính mắt thấy quá trình Miêu Nghị quật khởi, phải nhờ Lam Ngọc môn ủng hộ, phủ chủ Dương Khánh cũng là được Lam Ngọc môn ủng hộ mới có được hôm nay, nói cho cùng Lam Ngọc môn có kết cục hôm nay là vì cuốn vào quan phương quá sâu.

Ngoại trừ thông cảm với Lam Ngọc môn, sống chết của Lam Ngọc môn không có ảnh hưởng quá lớn đối với tâm trạng Miêu Nghị, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau. Bây giờ hắn quan tâm nhất là chuyện mấy năm sau đi Tinh Tú Hải, xoay người vào trong nhà hỏi hai nàng:

- Hai nàng mua bán thế nào rồi?

Hai nàng lấy ra thành quả giao dịch, tất cả đồ mang đi bán thu được chừng trăm vạn kim tinh, giá trị cao nhất là số linh thảo trước đây Đồng Nhân Mỹ tặng Miêu Nghị.

Miêu Nghị không khỏi cùng Diêm Tu ngơ ngác nhìn nhau, chỉ sợ đây là phần nhân tình cuối cùng Lam Ngọc môn tặng cho Miêu Nghị hắn.

Về phần số da yêu thú Miêu Nghị cần, hai nàng không thể mua về, bởi vì phân hội Nam Tuyên thành không có hàng.

Tu sĩ Nam Tuyên phủ vốn cũng không nhiều, người tiêu hao yêu đan luyện chế phù triện sử dụng một lần lại càng ít, mấy trăm năm cũng không có ai mua một lần, cho nên bình thường phân hội Nam Tuyên cũng không chuẩn bị loại hàng này.

Bất quá Văn Phương đã đi điều động, nói là sau khi trở về sẽ đích thân đưa tới.

Nếu là phân hội Nam Tuyên không có hàng, vậy cũng không trách hai nàng làm việc bất lợi, huống chi chuyện này cũng không nóng nảy nhất thời.

Quay đầu lại, Miêu Nghị sợ đệ tử Lam Ngọc môn lòng người dao động, lại lệnh cho Diêm Tu đi chung quanh dò xét Trấn Hải sơn một lần.

Sau khi Diêm Tu lĩnh mệnh rời đi, Thiên nhi cùng Tuyết nhi lại lấy ra một đống đồ chơi cho Miêu Nghị xem, có ăn, có chơi, lần này hai người đi Nam Tuyên thành có thể nói đã mạnh tay xài phí một phen, mua được không ít đồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.