Chương trước
Chương sau
Nếu để cho Yêu Nhược Tiên nghe được lời này nhất định phải trở mặt, còn tiền công ta luyện bảo cho ngươi thì sao?!

Đông Lai động chủ và Diêm Tu chắp tay vâng dạ.

Thấy bên này làm việc siêng năng trật tự, đang chuẩn bị ổn thỏa quá trình ban đầu, Thanh Mai mới yên lòng.

Lúc bọn Miêu Nghị đi cùng Thanh Mai trở về, Diêm Tu cũng đi theo trở về Trấn Hải sơn. Lão không cần có mặt thường xuyên ở Đông Lai động, vạn sự khởi đầu nan, quá trình chuẩn bị đã ổn thỏa, cứ cách một thời gian tới xem là được.

Sợ lòng người Đông Lai động không ổn, Miêu Nghị cố ý để lại Chu Hoàn và một tên Chấp Sự ở lại giám sát chuyện này, nói rõ nếu có gì sai lầm sẽ hỏi tội hai người bọn họ.

Thanh Mai gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai người Chu Hoàn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đáp ứng.

Đáp ứng như vậy phải ở lại chỗ này mấy năm, nếu là chuyện gì cũng có thể tự mình làm chủ thì còn được, thế nhưng Miêu Nghị lại không để cho Chu Hoàn được như ý, để lại hai người kềm chế lẫn nhau.

Sau khi tiễn Thanh Mai đi, trở về Trấn Hải sơn Miêu Nghị tiếp tục gác mọi chuyện cho Diêm Tu và hai nàng xử lý, còn mình tiếp tục dốc lòng tu luyện.

Thời gian trôi qua ngày lại ngày, người tu hành bế quan không biết thời gian trôi qua cực nhanh.

Bên Đông Lai động đang bận rộn vô cùng.

Thiên nhi, Tuyết nhi ngoại trừ tu luyện, lúc Diêm Tu có chuyện sẽ kêu lên hai người cùng đi xử lý, hai người còn đi theo Diêm Tu đi Đông Lai động hai chuyến kiểm tra tiến độ đóng thuyền. Mấy vị Hành Tẩu Chấp Sự được Miêu Nghị căn dặn, có chuyện cũng sẽ tìm hai nàng thương nghị quyết định.

Hai nàng không phải là người ngu, dụng tâm xử lý mọi chuyện như vậy dần dần tiến bộ rất khá, tâm trí cũng đang dần dần thành thục. Quả nhiên người ta phải từng trải qua một số chuyện mới có thể trưởng thành, không liên quan gì tới tuổi tác lớn nhỏ

-----------

Nửa năm sau vào một ngày, Thiên nhi và Tuyết nhi đi tới tĩnh thất Miêu Nghị báo tin mừng:

- Đại nhân, phụ thân tặng hai bộ pháp bảo cho chúng ta làm lễ vật.

Miêu Nghị sáng mắt lên, cảm thấy rất hứng thú.

Chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn hai nàng cùng có một đôi vòng tay của nữ tinh xảo xinh đẹp.

Miêu Nghị kinh ngạc chỉ đôi vòng tay hỏi:

- Chẳng lẽ lão tặng cho các nàng một đôi vòng tay trữ vật?

- Là phụ thân luyện chế cho chúng ta.

Hai nàng gật đầu, có vẻ rất vui mừng.

Dường như ngay cả Dương Khánh cũng chỉ dùng nhẫn trữ vật, Miêu Nghị nhìn lại nhẫn trữ vật trên tay mình, trong lòng có hơi khó chịu. Ta cũng chỉ có vài chiếc nhẫn trữ vật quèn, các nàng lại sử dụng vòng tay trữ vật, hơn nữa còn là mỗi người một đôi, bảo ta làm sao chịu nổi.

Hắn phát hiện rõ ràng lão gia đang phòng bị mình, cố ý luyện chế cho hai nàng vòng tay trữ vật dành cho phái nữ. Cho dù là mình lấy e rằng cũng không tiện mang ra đường, đường đường đại nam nhân lại đeo một đôi vòng tay trữ vật của nữ tử là chuyện vô cùng xấu hổ. Hơn nữa cổ tay hắn lại không đeo vừa, nếu không chỉ cần thực dụng, dù là đồ nữ nhân cũng có thể dùng tạm.

Hắn bỏ đi ý niệm để mỗi nàng đeo một chiếc, mình lấy hai chiếc, có vẻ tức tối nói:

- Lão gia thật đúng là hẹp hòi, chỉ tặng cho hai nàng đôi vòng tay trữ vật này…

Ai ngờ hai nàng giải thích giúp Yêu Nhược Tiên:

- Không phải vậy, phụ thân còn tặng bộ bảo giáp cho chúng ta.

- Không phải là các nàng đã có một bộ bảo giáp sao?

Miêu Nghị tò mò hỏi:

- Lấy ra ta xem thử.

Hai nàng gật đầu, mục đích tới đây là muốn cho hắn xem, bèn mời hắn đi ra bên ngoài xem cho rõ.

Miêu Nghị đi theo hai người tới đình viện phía ngoài, chỉ thấy trong sân đã dắt hai thớt long câu tới.

Hai nàng phóng người lên long câu, vòng tay trữ vật trên cổ tay chợt lóe sáng, chỉ thấy từng luồng sương mù đen bắn ra, bao lấy cả người lẫn long câu. Bóng hai nàng thấp thoáng dưới sương mù trông như u linh giữa ban ngày.

Vèo vèo, sương mù đen trong nháy mắt thu liễm, hai nàng ngồi trên long câu trong sát na giống như từ tiên tử biến thành ác ma, làm hai tròng mắt Miêu Nghị trợn to mấy phần.

Hai nàng khoác một thân chiến giáp đen nhánh bao phủ từ cổ trở xuống gió thổi không lọt, hai bên giáp trên vai có hai mũi nhọn đâm chếch ra. Đầu đội đầu khôi cánh phượng phủ xuống tận vai, giáp ngực nổi vồng lên, giáp eo xếp nhiều lớp, hạ thân giáp phủ xuống đùi, chân đi một đôi chiến ngoa đầy hoa văn màu đen nối với một thân chiến giáp thành một thể, bên ngoài mắt cá cũng có hai mũi nhọn.

Hai người cầm trong tay một cây Nghịch Lân thương đen nhánh, mũi thương sắc bén lóe lên hàn quang lạnh người. Long câu của hai nàng cũng được bao phủ một lớp chiến giáp đen kịt, về ngoại hình cũng không có gì khác Hắc Thán, bất quá là màu đen. Đôi chiến ngoa hai nàng đạp trên mũi nhọn nhô ra ngang bụng long câu, trông vô cùng uy vũ khí phách.

Hai nàng và hai long câu cơ hồ toàn bộ bị thiết giáp màu đen bao trùm kín mít, chỉ có phần mặt chính diện và cổ trắng nõn của hai nàng lộ ra, càng thêm nổi bật trên nền chiến giáp màu đen.

Chiến giáp đen kịt đem lại cho người ta cảm giác đằng đằng sát khí, nhưng người khoác chúng lại là hai nữ tử để lộ dung mạo xinh đẹp trắng nõn, có thể nói tạo nên tương phản vô cùng rõ rệt, trong uy vũ khí phách lại có vẻ quyến rũ của giai nhân.

Mi Tâm hai nàng đồng thời nở rộ hoa sen trắng, chỉ thấy cả người lẫn vật cỡi hai nàng đồng thời toát ra bảo quang màu xanh, mặc dù bảo quang không quá nổi bật dưới ánh mặt trời chiếu xuống nhưng Miêu Nghị cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh, kêu lên thất thanh:

- Là một bộ pháp bảo nhị phẩm?!

Chỉ thấy Nghịch Lân thương trong tay hai nàng lóe ra bảo quang màu xanh hơi giương lên.

Gai ngược trên mũi thương ba cạnh sắc bén thình lình đột nhiên nhất tề lộn một cái ra phía ngoài, ba cạnh vừa lật chợt hợp lại răng rắc, rất nhanh đã biến hóa thành một mũi thương có hình dáng khác. Mặc dù vẫn là mũi thương ba cạnh sắc bén, nhưng không có gai ngược.

Hai nàng thu pháp lực, song song cất bước rơi xuống đất rắc rắc, chiến ngoa hắc giáp bước từng bước một về phía Miêu Nghị, eo thon hợp thể đi trên đất càng lộ vẻ quyến rũ, hiển nhiên là đã chế tạo hết sức vừa vặn với thân thể hai nàng..

Chiến giáp chỉ có phần mép thừa ra trang trí đung đưa theo bước chân hai nàng, những địa phương khác liền lạc một thể, không còn sơ hở giữa cánh tay và hộ uyển giống như bộ chiến giáp màu bạc của Miêu Nghị.

Chiến giáp của hai nàng trước mắt mặc dù đã bao phủ tất cả vị trí khớp xương trên thân thể, bất quá rất hiển nhiên luyện chế chiến giáp đã cho phép khớp xương hoạt động bình thường, không hề ảnh hưởng tới hành động của hai nàng chút nào.

- Thi pháp sử dụng bộ chiến giáp này rất là tiêu hao pháp lực.

Tuyết nhi thản nhiên nở một nụ cười trên gương mặt trắng nõn lộ ra bên ngoài chiến giáp đen kịt.

- Đây là tự nhiên, cả bộ pháp bảo nhị phẩm bằng tu vi các nàng chỉ là Bạch Liên nhất phẩm. sử dụng chắc chắn rất phí sức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.