Thấy Miêu Nghị không lên tiếng, La Bình có hơi lo lắng Miêu Nghị sẽ đổi ý, khoản giao dịch này cũng không nhỏ, bèn thử hỏi:
- Miêu huynh, nếu như giao dịch của ngươi không thay đổi, kiểm lại rượu này lần nữa cũng phiền phức, đến lúc đó vì giao dịch thận trọng lại phải nếm lại lần nữa, cũng là lãng phí. Không bằng bên ta đưa bằng chứng cho ngươi, ngươi giao rượu trước cho chúng ta có được chăng?
Miêu Nghị chỉ có thể cười khổ gật đầu, ai bảo mình cần quan hệ không có quan hệ, cần thực lực không có thực lực, bằng không nhất định phải tìm hiểu được một giá tiền thật tốt.
Tu sĩ có thực lực cao nhất mà hắn biết cũng chính là Yêu Nhược Tiên, cũng không trông cậy vào lão già kia được, đừng mơ lão xuất đầu lộ diện làm chuyện này vì mình. Huống chi Yêu Nhược Tiên có hiểu được rượu hay không còn khó nói, nhìn dáng vẻ thuận mồm uống rượu bảo bối này ừng ực của lão yêu đầu cũng không giống như người sành rượu, bằng không làm sao có thể lãng phí như vậy.
La Bình vui mừng, lập tức cùng Hoa gia, lão Đổng liên thủ ghi ra bằng chứng đã thu hàng chưa trả tiền cho Miêu Nghị, sau đó tiếp thu hơn một vạn vò quỳnh tương ngọc dịch kia.
La Bình thở phào nhẹ nhõm lại hỏi:
- Miêu huynh, ngươi còn bán ra rương Diễm Chi Tinh Thạch kia hay không?
Hoa gia và lão Đổng nhìn nhau, một rương Diễm Chi Tinh Thạch là bao nhiêu… Hai người không biết chuyện Diễm Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413227/chuong-304-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.