Tần Vi Vi ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Hôm nay ngươi lại muốn thu nhiều người như vậy từ Lam Ngọc môn, sau khi ta trở về lại không biết phải phí bao nhiêu công sức đi cầu phủ chủ. Miêu Nghị, ngươi không cảm thấy yêu cầu của ngươi quá nhiều sao?
Miêu Nghị bị nàng nói có hơi xấu hổ, giọng yếu ớt:
- Vi Vi, chúng ta không phải là bằng hữu sao, giữa bằng hữu nên trợ giúp lẫn nhau.
Hắn nói ra những lời này cũng cảm thấy chột dạ, cảm thấy mình có vẻ hơi hèn hạ.
Tần Vi Vi im lặng một trận, sau đó quả quyết nói:
- Được, ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi nên cảm tạ ta thế nào?
Miêu Nghị vừa định nói một câu qua loa, ai ngờ Tần Vi Vi lại bồi thêm một câu:
- Ta không muốn nghe lời nói đầu môi chót lưỡi.
Miêu Nghị không biết nói gì, chỉ có thể thử hỏi:
-Vậy nàng muốn ta cảm tạ thế nào?
Tần Vi Vi xoay người đi tới phía sau trường án ngồi xuống, hai tay đặt trên trường án, nhìn chằm chằm hắn hỏi:
- Không phải lần trước ngươi đã nói lấy thân báo đáp sao?
Miêu Nghị cười ha hả:
- Đó không phải là lời nói đùa sao…
Tần Vi Vi lắc đầu nói:
- Nhưng ta tưởng thật.
Ặc... Miêu Nghị trợn mắt há mồm một hồi, cười khan nói:
- Nàng đừng đùa giỡn với ta nữa, ta tự biết mình, nàng sao có thể coi trọng ta...
- Không phải là đùa giỡn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413157/chuong-284-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.