Chương trước
Chương sau
- Được rồi.

Tiếu Tiếu nằm nghiêng ở trên giường giả vờ ngủ say chợt lên tiếng xen vào:

- Giết thì giết, bọn họ đã không có chứng cớ, không có chứng cớ chính là không có giết. Dù sao Miêu Nghị cũng là huynh đệ kết nghĩa của ngươi, cần gì làm khó hắn bất cận nhân tình như thế.

Nàng vừa mở miệng, Hoắc Lăng Tiêu lập tức im lặng ngậm miệng, biết cho dù xảy ra chuyện cũng sẽ có người đứng ra gánh vác.

La Song Phi bên cạnh đang hí hoáy thu lại nắm kim tinh trên bàn lúc nãy ném ra thưởng cho Tiếu Tiếu. Y biết mình đã bị đùa giỡn, khen thưởng vừa rồi chỉ là trò cười, tự nhiên phải thu về.

Dáng vẻ y lại không hề tỏ ra kinh ngạc hay sợ sệt, đúng là kỳ quái.

Mặc dù Tiếu Tiếu nằm trên giường nhắm mắt lại, nhưng tựa hồ nhất cử nhất động trong thuyền cũng được nàng nắm trong lòng bàn tay, nhắm mắt hỏi:

- Không phải là ngươi đã thưởng cho ta sao, vì sao lại thu về?

- Nàng sao thể coi trọng chút tiền lẻ này, thưởng nàng là vũ nhục nàng, ta cũng không dám, dĩ nhiên phải thu về.

La Song Phi thu hồi tiền thưởng từ từ tiến tới gần giường, ra vẻ tò mò hỏi:

- Rốt cục nàng là ai?

Tiếu Tiếu khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ giường, ra hiệu cho y ngồi xuống.

La Song Phi ghé mông vào ngồi xuống mép giường, Tiếu Tiếu chợt ghé đầu nằm lên đùi y, mắt vẫn nhắm nghiền như đang ngủ, đáp lại:

- Ta là ai có quan trọng không, không phải là ngươi đã xem ta như kỹ nữ thanh lâu sao? Hôm nay trăng sáng cảnh đẹp, chớ nên bỏ lỡ, tối nay chỉ nói gió trăng, không hỏi thị phi.

- Đây chính là nàng nói.

La Song Phi thử thăm dò một câu.

Tiếu Tiếu nhắm mắt gật đầu.

Vì vậy tình hình làm người ta dựng đứng lông tóc hơn nữa hù dọa Miêu Nghị giật mình xuất hiện, La Song Phi giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, nhanh chóng xuất thủ sờ soạng trên nửa ngực Tiếu Tiếu đang để lộ ra ngoài. Thấy Tiếu Tiếu vẫn nhắm nghiền mắt không có phản ứng, ngược lại khóe miệng nhếch một nụ cười vui vẻ, tức thì lấy can đảm đặt tay hẳn lên trên ngực nàng. La Song Phi còn nhìn Miêu Nghị nháy nhó, dường như đang hỏi hắn có muốn tham gia hay không.

Miêu Nghị toát mồ hôi, phát hiện tên La Song Phi kia quả thật là sắc đảm bao thiên, lớn tới mức bất chấp hết thảy. Hắn len lén nhìn Hoắc Lăng Tiêu một cái, chỉ thấy Hoắc Lăng Tiêu sa sầm nét mặt quay đầu sang bên.

Miêu Nghị quan sát xung quanh lắc lắc đầu, suy đoán thử xem rốt cục nữ nhân này là ai. Vì sao một mã thừa Trấn Ất điện như Tiếu Ất Chủ lại có thể đi du ngoạn ban đêm trên Ngọc Hồ với một nhân vật như nàng…

Trong đầu hắn đột nhiên thoáng qua một hình ảnh, là tình cảnh Tiếu Ất Chủ và Mạnh Lan đến Đông Lai động của mình. Nhớ lúc ấy nói đến chưởng môn Linh Lung tông gả con gái, Tiếu Ất Chủ có nói câu người nào cưới được con gái chưởng môn Linh Lung tông ắt sẽ tiền đồ vô lượng, rước lấy Mạnh Lan châm chọc.

Mạnh Lan nói, xem ra một ít người rất cảm thấy hứng thú đối với chuyện leo rồng dựa phượng, có những kẻ thật là đê tiện.

Lời của Mạnh Lan rõ ràng cho thấy châm chọc Tiếu Ất Chủ... Nghĩ tới đây, Miêu Nghị như có sở ngộ, chẳng lẽ Mạnh Lan chỉ chính là Tiếu Ất Chủ muốn dựa vào nữ nhân này?

Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Hoắc Lăng Tiêu hơi biến sắc mặt, quay đầu nhìn về phía Ngọc Đô phong.

Trên đỉnh Ngọc Đô phong, hai đạo hồng quang phá vỡ bầu trời đêm, bắn thẳng đến Ngọc Hồ.

- Phá hoại mộng đẹp của người ta!

Tiếu Tiếu nằm trên giường chợt cất tiếng hừ lạnh, vẫn tựa vào đùi La Song Phi hững hờ vung tay áo lên. Màn lụa che xung quanh khoang thuyền bay lất phất, sóng biếc Ngọc Hồ đột nhiên rung chuyển.

Chỉ trong nháy mắt, mặt hồ phía ngoài trở nên sóng to gió cả, từng cơn sóng lớn nổi lên như có quái vật gì đó đang khuấy động dưới hồ, bên ngoài thuyền hoa vang lên từng tràng tiếng kinh hô thất thanh.

Thuyền nhỏ mà bọn Điền Thanh Phong đang ngồi giống như một chiếc thuyền nan nhỏ bé cô độc giữa biển cả mênh mông, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào. Bọn Điền Thanh Phong hơn hai mươi người liên thủ thi pháp áp chế, cũng không cách nào ổn định. Có vết xe đổ của hai tên tu sĩ Đô Đốc phủ trước đó nhảy qua thuyền lớn bị đánh tan xác, nên bọn họ không dám nhảy qua thuyền lớn, sắc mặt ai nấy đại biến.

Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía, chiếc thuyền dưới chân hắn này lại an nhiên bất động giữa sóng cuộn ba đào xung quanh.

Hai đạo hồng quang giữa không trung cấp tốc bắn về phía này.

Nhưng trong khoảnh khắc bọn họ gần tới thuyền, giữa sóng lớn thình lình xuất hiện hai con rồng nước khổng lồ chui lên, thân thể trong suốt nhanh chóng lắc đầu vẫy đuôi bay lên không, lao thẳng tới hai người muốn đáp xuống thuyền.

Khí thế rồng nước bay tới khiến cho hai người khẩn cấp dừng lại giữa không trung, nhất tề vung tay lên. Màn hào quang bao bọc thân thể bọn họ nhanh chóng ngưng tụ thành hai món pháp bảo hồng quang lấp lánh rời tay bay ra, ầm ầm đập về phía đầu rồng đánh tới.

Ầm ầm!

Hai con rồng nước nhất tề há mồm, đồng loạt nuốt hai món pháp bảo vào trong bụng, sau đó phong tỏa hai món pháp bảo tam phẩm không thể nhúc nhích trong bụng, tiếp tục xông về phía hai người.

Hai người giữa không trung vô cùng kinh hãi, nhanh chóng lắc mình tránh né, vừa kịp né tránh được đầu rồng húc tới, lại bị đuôi của chúng quẫy mạnh, đánh trúng thân thể.

Hai người ngửa mặt lên trời phun ra hai búng máu tươi, thân thể bị đánh bay ra xa trăm thước mới có thể dừng lại giữa không trung.

Bọn họ lơ lửng giữa không trung hai tay ôm ngực, Mi Tâm mỗi người xuất hiện một đóa Hồng Liên ngũ phẩm. Thế nhưng chưa nhìn thấy người trong thuyền mặt mũi ra sao, đã bị đối phương đánh cho trọng thương.

Hai người tự biết thực lực của hai bên cách xa quá mức, không phải là đối thủ của người ta, đồng thanh quát lớn:

- Chạy!

Sau đó cả hai nhanh chóng quay người bay đi.

Hai con rồng nước bay trên không thình lình nổ tung thành một trận mưa, rơi xuống mặt hồ rào rào. Miêu Nghị đang thò đầu ra ngoài thuyền quan sát cả kinh nhanh chóng rụt đầu vào trong.

Hai món pháp bảo bị đoạt lại bay vào bên trong thuyền, Tiếu Tiếu vẫn đang nhắm mắt giả vờ ngủ say nằm trên đùi La Song Phi vung tay áo lên, dễ dàng thu hai món pháp bảo tam phẩm vào trong tay áo.

Xung quanh sóng biếc sôi trào cuồn cuộn dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Miêu Nghị quay đầu nhìn lại cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn nữ nhân tựa trên đùi La Song Phi với vẻ khó lòng tin được. Đây là mỹ nhân ca múa quyến rũ tuyệt đẹp trước đó sao?!

Biết nữ nhân này lợi hại, nhưng không nghĩ tới nữ nhân này lợi hại tới mức như thế, không cần động tay chân, chỉ khẽ phất tay áo đã đả thương hai tên cao thủ Hồng Liên, đoạt hai món pháp bảo tam phẩm của bọn họ. Rốt cục tu vi của nữ nhân này kinh khủng tới mức nào, không thể nhìn ra manh mối từ Mi Tâm nàng.

Nhìn gương mặt xinh đẹp an tường giả vờ ngủ say trên đùi mình, La Song Phi đột nhiên có cảm giác như đang ôm mỹ nhân rắn rết. Y sợ hết hồn hết vía nhẹ nhàng rút tay đặt trên ngực Tiếu Tiếu trở về, không dám sờ loạn nữa, ngẩng đầu nhìn về phía Miêu Nghị, lặng lẽ le lưỡi một cái, dường như lúc này mới nhận ra mình quá liều lĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.