Sau đó Yến Bắc Hồng có chút thành tựu cũng muốn tìm lại Miêu Nghị, thỉnh thoảng nhớ lúc trải qua tới Vạn Trượng Hồng Trần có thể nói là bùi ngùi cảm khái. Thế nhưng khi đó Miêu Nghị chạy ra khỏi Trường Phong cổ thành tới chân trời góc bể, hoàn toàn không có tung tích, Yến Bắc Hồng cũng không biết đi đâu tìm.
Nhìn dáng vẻ của hai người, mọi người xung quanh đều buông lỏng đề phòng.
- Người đâu, dẫn khách nhân đi nghỉ ngơi.
Yến Bắc Hồng Phất tay chỉ về phía bên ngoài sơn môn, ý bảo người an trí cho khách tới, thuận tay lại kéo tay Miêu Nghị lôi đi:
- Đi, không say không thôi!
Tính tình hào sảng vẫn như cũ không thay đổi, vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của vị Yến Thống Lĩnh năm xưa dưới cơn nóng giận giết cấp trên mà chạy.
Hai người cầm tay nhau cùng tiến vào trạch viện sơn chủ Thanh Vân sơn, hai vị nữ tử áo đỏ dung mạo xinh đẹp tiến lên đón, không cần phải nói, vừa nhìn cũng biết là thị nữ thiếp thân của Yến Bắc Hồng.
- Hồng Tụ, Hồng Phất, mau tới ra mắt huynh đệ ta.
Yến Bắc Hồng cười ha hả chỉ Miêu Nghị, giới thiệu:
- Đây chính là Miêu Nghị Miêu huynh đệ ta thường nhắc tới với các ngươi.
Hai nàng rất ít thấy sơn chủ tỏ ra thân mật với người khác như vậy, hơn nữa còn nhận người tới là huynh đệ, nhìn dáng vẻ cũng biết không phải là ứng phó qua loa khách sáo ngoài mặt.
Trong lúc còn đang nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413049/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.