Chương trước
Chương sau
Chính y cũng nhanh chóng lắc mình nhảy lên vật cỡi, hất tay lấy ra một thanh trường thương bản rộng lưỡi răng cưa giống như gai ngược.

Đám cướp mới vừa nhảy xuống đất lại nhanh chóng nhảy lên vật cỡi, lấy vũ khí ra nhanh chóng xông tới.

Miêu Nghị lắc mình bay lên, lúc đáp xuống lưng Hắc Thán có từng đạo sương mù bạc từ bên trong nhẫn trữ vật nổ bắn ra, bao phủ cả thân hình hắn và Hắc Thán.

Vừa rơi xuống lưng Hắc Thán, cả hai đã khoác chiến giáp chỉnh tề, uy vũ khí phách.

Đám cướp đang xong tới nhanh chóng khẩn cấp dừng lại, trợn to hai mắt, có vẻ bị tình cảnh Miêu Nghị bày ra chấn nhiếp. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy long câu mặc chiến giáp, trong lúc nhất thời lại bị dọa sợ đến không dám tiến lên, rõ ràng cho thấy chỉ là một đám người ô hợp.

Dòng suối sơn cốc, đống lửa chập chờn, trăng sáng chiếu khắp vùng núi.

Hắc Thán vừa khoác chiến giáp xong rõ ràng có hơi hưng phấn, bốn vó giẫm đạp đá cuội bên bờ suối kêu rào rào liên hồi. Bộ chiến giáp mới vừa luyện chế tua tủa đầy gai nhọn phối hợp với vóc người cường tráng của nó hiện tại càng lộ rõ uy mãnh khí phách.

Mặc dù hiện tại bộ thú giáp liên hoàn của Miêu Nghị không còn đầu khôi, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới khí thế của người và long câu khoác giáp xông trận.

Đầu khôi của hắn bị Chương Đức Thành đánh vỡ lúc trước, vẫn chưa được bổ sung.

Dưới ánh trăng, Miêu Nghị cầm thương ngồi ngay ngắn vững như bàn thạch, nhân mã, chiến giáp hợp nhất, dưới ánh trăng lấp lánh rực rỡ, trên người như có lớp thủy ngân chảy xuôi sáng bóng, sau lưng là đống lửa hừng hực soi bóng, toát ra khí thế bất phàm trong sơn cốc giữa đêm này.

Miêu Nghị thình lình vung thương chỉ về phía trước, vang lên tiếng long ngâm ong ong, nhắm vào La Song Phi còn đang lộ vẻ kinh ngạc lạnh lùng nói:

- Ngươi có dám quyết một trận tử chiến với ta không?

- Giỏi thật, hôm nay gặp phải đại tài chủ, ngay cả long câu cũng có bảo giáp, chúng ta phát tài rồi!

La Song Phi tặc lưỡi một trận, vung thương kêu lên:

- Tất cả tiến lên cho ta, giết chết hắn, ta chỉ cần vật cỡi và chiến giáp, những vật khác thuộc về mọi người, lên!

Quả nhiên là dưới trọng thưởng ắt có dũng phu, cả đám cướp lập tức gào thét điều khiển long câu vọt tới.

Miêu Nghị lạnh lẽo đảo mắt qua, phát hiện cả đám cướp nở rộ quang ảnh hoa sen nơi Mi Tâm lại không có tên nào vượt qua Bạch Liên ngũ phẩm, thật đúng là một nhóm người ô hợp, không trách chỉ có thể sử dụng thủ đoạn hạ độc hèn hạ như vậy.

Cũng không biết là từ đâu tụ tập lại, chút thực lực này cũng dám đánh cướp khắp nơi ở cảnh nội Tiên Quốc, thật đúng là gan lớn tày trời.

Nghịch Lân thương trong tay chỉ tới, Hắc Thán lập tức như mũi tên rời cung nghênh đón hơn mười người vọt tới xung kích trực diện.

Chạm mặt một đao bổ tới, Miêu Nghị thuận tay run lên, một thương điểm bay trường đao, thuận thế đâm trúng đầu đối phương, nổ tung như quả dưa hấu.

Thi thể không đầu lướt ngang qua bên cạnh, Miêu Nghị nhanh chóng xuất thương như rồng, từng đạo hào quang bắn ra liên tục.

- A... A...

Trong khoảnh khắc tiếng kêu thảm thiết vang lên một mảnh, không ai có thể chịu nổi một thương, nhân mã hợp nhất, một thanh trường thương xỏ xuyên qua đám người giống như mũi thuyền rẽ sóng băng băng, đánh cho đám cướp tơi bời hoa lá, máu thịt văng tung tóe.

Sau một đợt xung phong đã có mười mấy người ngã xuống.

Điền Thanh Phong nằm bên bờ suối mí mắt nặng trĩu, mơ hồ thấy được một chút hy vọng.

Lại thấy Hắc Thán nhanh chóng uốn người quay đầu đuổi đánh trở lại, còn lại hai ba mươi người cơ hồ là vừa đối mặt Miêu Nghị liền sợ vỡ mật, thật sự là không có sức đánh trả dưới tay đối phương, lập tức vứt bỏ đương gia chạy thục mạng.

Dựa vào cước lực nhanh chóng của Hắc Thán, Miêu Nghị cầm Nghịch Lân thương cấp tốc đâm ra một trận. Từng lưỡi đao gió vô hình ngưng đọng như thực chất vèo vèo bắn ra, mấy tiếng bình bịch vang lên, lại có năm sáu người phun máu ngã xuống.

Đám cướp vốn đang chạy cùng nhau lập tức tách ra chạy tứ tán, so với nhân mã của các lộ động phủ có trừng phạt nghiêm minh ước thúc quả thật là không chịu nổi một đòn, lúc được thế ùa lên một lượt, thấy tình thế không đúng liền lập tức chạy trốn, không có chút chiến ý nào, thật sự là một đám người ô hợp.

Thiếu chút nữa thua bởi trong tay những người này, Miêu Nghị cũng cảm thấy oan uổng.

Tập trung chạy thục mạng còn đỡ, hiện tại đám cướp phân ra chạy tứ tán khiến cho Miêu Nghị do dự không biết đuổi theo ai. Rốt cục hắn dứt khoát không đuổi theo, quay lại đâm chết số cướp còn chưa chết giãy giụa dưới đất, vừa giết vừa nhìn sang La Song Phi gần đó.

La Song Phi bị đám thủ hạ bỏ mặc trợn mắt há mồm, nhìn núi rừng bốn phía, đám thủ hạ nháy mắt đã chạy không còn thấy bóng dáng.

- Khốn kiếp, chạy trốn cũng không lên tiếng gọi ta!

La Song Phi nhìn xung quanh rống giận một tiếng, ý nói là chạy trốn mà không đưa ta theo, trong mắt có còn đương gia ta đây hay không…

- Ta còn chưa chạy, thắng bại chưa phân, các ngươi chạy cái gì? Tất cả trở lại cho ta!

Có lẽ là lời kêu gọi này phát sinh hiệu quả, giữa núi rừng có một số tên quay lại, lén lén lút lút nhìn sang bên này không dám tới gần.

Thấy còn có huynh đệ không có vứt bỏ mình, La Song Phi lập tức tinh thần tỉnh táo, thương chỉ Miêu Nghị quát:

- Dừng tay, dám giết thủ hạ ta, để mạng lại!

Vật cỡi của y nháy mắt đã động, chạy như bay đến. Tay La Song Phi múa may trường thương răng cưa hiện lên bảo quang màu trắng, là một món pháp bảo nhất phẩm.

Miêu Nghị đâm thương xuống đất khiến cho một tên cướp vang lên tiếng hét thảm, sau đó hất thương lên, thi thể tên cướp treo trên mũi thương lập tức bay ra, vọt về phía La Song Phi đang xông tới.

Dường như vị đương gia này còn thương xót thủ hạ, nhanh chóng dùng thương hất ngang khống chế lực đạo, muốn hất thủ hạ sang bên cố gắng cứu một mạng.

Đáng tiếc Miêu Nghị thừa dịp vọt tới cũng không cho y cơ hội, tiếng long ngâm vang lên nhanh chóng bổ xuống một thương.

Ầm, một đám máu tươi bắn ra tung tóe, tiếng hét thảm cuối cùng dứt bặt.

Giữa máu thịt bắn ra, Nghịch Lân thương hiện lên ánh sáng màu trắng, xuyên thấu đâm thẳng.

La Song Phi thi pháp ép bay máu thịt bắn về phía đầu mặt mình, kinh hoàng đánh trả, một thương chấn văng Nghịch Lân thương tấn công, phát hiện tu vi của đối phương không bằng mình, nhất thời tinh thần tỉnh táo.

Vật cỡi của hai người bắt đầu truy đuổi nhau, chở chủ nhân lượn vòng chiến đấu.

Hai người trên long câu đánh tới đánh lui, xuất thủ hết sức bất phàm, pháp lực hai người khuấy động, hiện trường có thể nói là cát bay đá chạy, trước đây tu vi Miêu Nghị còn là Bạch Liên ngũ phẩm không có được khí thế như vậy.

Hai người giao thủ mười mấy chiêu trong nháy mắt, có thể nói là La Song Phi càng đánh càng kinh hãi. Thương pháp của y được người cực kỳ cao minh truyền thụ cho, nhưng lại bị kẻ vô danh trước mắt đánh cho chỉ có đỡ đòn mà không có sức đánh trả, nếu không phải là tu vi y cao hơn đối phương, sợ rằng không chịu đựng được lâu, từ trước tới nay chưa từng thấy qua tình huống này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.