- Dạ!
Tên đệ tử Thanh Liên tứ phẩm gọi Điền Thanh Phong kia chắp tay lĩnh mệnh.
Rất nhanh, Đồng Nhân Mỹ dẫn đám người này tới gặp Miêu Nghị, giới thiệu với hắn.
Đội hình hộ tống như vậy có thực lực còn hùng mạnh hơn Đông Lai động của Miêu Nghị rất nhiều, làm hắn cực kỳ hài lòng.
Hơn hai mươi người mới vừa cỡi long câu, Hồng Trường Hải nghe được động tĩnh không biết từ đâu nhanh chóng chạy đến, ngăn trước mặt Hắc Thán gấp giọng nói:
- Đại nhân, ngài muốn đi đâu vậy, ngày mai có thể về được chăng?
Lão còn đang ám chỉ ngày mai trước khi mặt trời xuống núi mình sẽ trả lời cho Miêu Nghị.
- Hồng trưởng lão, ta không có thời gian đợi đến mặt trời xuống núi ngày mai, tránh ra cho ta!
Miêu Nghị ngồi ngay ngắn trên người Hắc Thán lạnh lùng ném ra một câu nói, giống như một gậy giáng thẳng vào đầu, không tỏ ra khách sáo chút nào, làm Hồng Trường Hải ngây người tại chỗ, lạnh toát trong lòng.
Khiển trách Hồng Trường Hải không nể mặt như vậy ngay trước mặt chúng đệ tử Lam Ngọc môn, đã làm cho đệ tử Lam Ngọc môn đi theo phải kinh hãi trong lòng. Cộng thêm giọng điệu toát ra khí thế cấp trên của hắn khiến cho không ít người dẹp bỏ khinh thường.
Dù sao trong đó có không ít người tu vi còn cao hơn Miêu Nghị, không tránh được có điều khinh thường.
Bây giờ phát hiện người ta ngay cả trưởng lão Lam Ngọc môn cũng không coi ra gì, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413020/chuong-244-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.