Hai vị sư đệ hết sức ngạc nhiên, trong Lam Ngọc môn này hoặc là đệ tử bản môn, hoặc chính là gia quyến bản môn, cũng coi là danh môn chính phái, cũng không phải là chốn hoa tường liễu ngõ, lấy đâu ra mỹ nhân thị tẩm cho người ta? Chẳng lẽ bây giờ phải cho người cỡi long câu rời núi, chạy tới thanh lâu trong thành tìm hai kỹ nữ về sao?!
Vậy chắc chắn không được, mang nữ tử thanh lâu về sẽ làm điếm nhục môn phong, truyền ra ngoài sẽ có phiền phức lớn. Hơn nữa dưới tay người ta có mười vạn tín đồ, có lẽ muốn mỹ nữ chỉ cần một câu nói, chưa chắc gì để ý tới nữ tử thanh lâu, cần gì ra sức làm chuyện vô bổ như vậy?!
Thấy hai người vẫn không hiểu ý của mình, Đồng Nhân Mỹ lại nhắc nhở:
- Đi tìm hai nữ đệ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp đến đây đi.
- Chuyện này…
Đường Việt trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh, đây không phải làm khó người sao:
- Sư huynh, để cho nữ đệ tử bản môn đi tiếp khách, chuyện này có thích hợp chăng?! Chỉ sợ những nữ đệ tử kia cũng không bằng lòng làm chuyện đó, vạn nhất truyền tới tai chưởng môn…
- Làm chuyện gì?
Đồng Nhân Mỹ thình lình quay đầu lại nói:
- Ta có bảo các nàng đi làm chuyện gì đó không dám gặp người sao?!
Không phải là lão có ý đó sao… Hai người thầm nhủ trong lòng, bất quá ngoài mặt vẫn lúng túng nói:
- Không có.
Đồng Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phi-thien/2413008/chuong-241-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.